- Nghĩ đến thân thể thì đừng cầu không bịnh khổ, vì không bịnh khổ thì dục vọng dễ sinh.
- Ở đời đừng cầu không hoạn nạn, vì không hoạn nạn thì kiêu xa nổi dậy.
- Cứu xét tâm tánh thì đừng cầu không khúc mắc, vì không khúc mắc thì sở học không thấu đáo.
- Xây dựng đạo hạnh thì đừng cầu không bị ma chướng, vì không bị ma chướng thì chí nguyện không kiên cường.
- Việc làm đừng mong dễ thành, vì việc dễ thành thì lòng khinh thường, kiêu ngạo.
- Giao tiếp đừng cầu lợi mình, vì lợi mình thì mất đạo nghĩa.
- Với người thì đừng mong tất cả đều thuận theo ý mình, vì được thuận theo ý mình thì lòng tất kiêu căng.
- Thi ân thì đừng cầu đền đáp, vì cầu đền đáp là thi ân mà có ý mưu đồ.
- Thấy lợi thì đừng nhúng vào, vì nhúng vào thì si mê phải động.
- Oan ức không cần biện bạch, vì biện bạch là nhân ngã chưa xả.
Bởi vậy
- Phật dạy lấy bịnh khổ làm thuốc thần
- Lấy hoạn nạn làm giải thoát
- Lấy khúc mắc làm thú vị
- Lấy ma quân làm bạn đạo
- Lấy khó khăn làm thích thú
- Lấy kẻ tệ bạc làm người giúp đỡ
- Lấy người chống đối làm nơi giao du
- Coi thi ân như đôi dép bỏ
- Lấy sự xả lợi làm vinh hoa
- Lấy oan ức làm cửa ngõ đạo hạnh
Nên chấp nhận trở ngại thì lại thông suốt, mà cầu mong thông suốt thì sẽ bị trở ngại. Thế tôn thực hiện tuệ giác bồ đề ngay trong mọi sự trở ngại. Ương quật hành hung, Đề bà quấy phá, mà Ngài giáo hóa cho thành đạo cả.
Như vậy há không phải chính sự chống đối lại làm sự thuận lợi, và sự phá hoại lại làm sự tác thành, hay sao?
Ngày nay, những người học đạo, trước hết không dấn mình vào trong mọi sự trở ngại, nên khi trở ngại ập đến thì không thể ứng phó. Chánh pháp chí thượng vì vậy mất hết, đáng tiếc đáng hận biết ngần nào?
- Yearn not for a body free of disease and suffering, because without going through pain and illness, sundry desires are easily awakened.
- Wish not for a life free of mishaps and obstacles, because without them one tends to become arrogant and egotistic.
- Pray not for a quick shortcut regarding spiritual introspect, because without excruciating effort, one becomes short-learning.
- Fear not the haunting disturbance of evil while accumulating spiritual strength, because without them one’s determination does not grow solid strong.
- Hope not for easy success in one’s work, because without difficulties and failures, one tends to undervalue others and become overly proud.
- Build not relationships on selfish gain, because a relationship based on profit has lost its genuine meaning.
- Look not for a universal consensus regarding one’s personal opinion, because complete adoption to a single opinion will render narrow mindedness.
- Expect not repayment or reward from others for one’s services, because calculation and expectation contradicts true service.
- Engage not irrationally into profitable attractions, because jumping too quickly into temptation may well blind wisdom.
- Stir not at being victim of injustice, because eagerness to clarify reputation belongs to an ego too attached to loose.
These are the Buddha’s teachings
- Consider disease and suffering as medicines to the body
- Use mishaps as a means of self-liberation
- Treat obstacles as enjoyable challenges
- Greet haunting spirits as good companions
- Consider difficulties as life enjoyments
- Thank bad friends as helping you in self-adjustment
- View unpleasant dissidents as friendly entertainment
- See favors as merely unimportant sandals plentiful to dispose
- Take disinterest from temptation as an honourable achievement.
- Employ injustice as entry doors to spiritual perfection.
To accept obstacles will bring wisdom, but to pray for wisdom will inevitably bring obstacles. It was within all obstacles approaching that The Thus Comes One enlightened to the Ultimate Bodhi. He gladly instilled perfection to the Path of Enlightenment to all the people who wished to do harm to him, even the great ill seeker that was named Devadatta.
Thus, does not the difficulty faced in life bring beneficial results, and could not the destruction and damage of others bring support to one’s achievements?
Today Buddhist practitioner, because they firstly fear to throw themselves into all types of obstacle, so when true obstacles come their way, they are too helpless to fend for themselves. The Absolute Dharma of nobility and superior ambition thus diminishes because of this pity, how regretful, how resentful?