Hoàng Thùy Linh

Đời mình đâu có mấy vui cớ sao lại buồn? Biết ngày mai trắng đen hay tròn vuông. Điều anh hằng mong muốn, ba má em sẽ buồn. Anh ơi, anh về đi. Trăm năm Kiều vẫn là Kiều, nhưng em đâu liều mình yêu anh. Em mong đêm tự dài thêm gió ru êm nếu anh ở đây. Em mơ đi thật xa đến chân mây nếu anh ở đây. Từ bùn từ tro ta vươn lên nhánh xoan đào. Bóng cây che lối vào. Giữa cô đơn thét gào. Em ngửa mặt lên, khóc Cửu Trùng Thiên. Em cúi đầu xuống chuyện mình chao nghiêng. Tình em chẳng như trò chơi. Mà anh đến đây lả lơi. Vì chính em sẽ làm anh chơi vơi. Trời cho biết ngay thôi mà. Phận duyên đến như món quà. Hôm nay tia cực tím xuyên qua trời đêm. Anh như tia cực hiếm xuyên ngay vào tim. Thế mà bạn em đã mua thêm quà. Mừng em thoát kiếp la cà. A diamond shining in your eyes. Giây phút không cần đúng sai. Vài trăm nỗi nhớ và ngổn ngang vết trầy xước. Rồi ngày mai em buông lơi, cho anh bơi luôn. Có lẽ tim anh làm bằng cây gỗ vì hơi lắm mối. Túy sinh mộng tử, một hớp sầu… Uống vào và hãy quên em mau. Anh nói khi nào anh thắng thì mới nghỉ. Em mỉm cười: “Rất tiếc, I’m sorry”.