Là Việt
Trăm trứng mẹ Âu Cơ, những quả trứng vũ trụ
Và một ngày nở ta
Ta đẫm hương ban mai sen xanh mướt
Mẹ ru ta ngàn xưa tiếng Việt
Hạt gạo trắng nuôi ta từ nhọc nhằn châu thổ
Tóc ta bay cùng phấp phới cánh cò
Gom rơm mục đồng về lót gối
Hành trình dài, thao thức cơn mơ
Gặt mùa nắng chín
Châu thổ Cửu Long nghiêng bến
Trường Sơn điệp trùng cuộn lời
Hồng Hà phù sa ta
Ta đã qua bao phố phường tráng lệ
Paris ánh sáng hay London cổ kính
Lòng vẫn trôi về bến
Cội nguồn văng vẳng à ơi
Mái đình cong trăng khuyết
Triền sông mướt câu hò
Đường làng rơm thơm vào trí nhớ
Rặng tre già măng non ta
Về dòng thác người cuộn về muôn hướng
Chảy không nguôi dòng máu Lạc Hồng
Giấc mơ nào từng tát cạn biển Đông?
Ta là ta ngàn Việt dòng sông
Dẫu khúc khuỷu bờ dẫu hay ghềnh xiết cũng chảy về lòng biển
Chảy về với cánh đồng lúa chín
Rặng tre nghiêng chiều
Bến nước nghiêng trăng
Và tất cả ta gọi tên Tổ quốc
Một Tổ quốc thiêng liêng màu sắc Việt
Luôn dâng đầy muôn nẻo bến bờ xa
Luôn dâng đầy muôn nẻo bến bờ xa…
Being Vietnamese
Hundreds of eggs from our mother, Âu Cơ*,
the eggs of the universe
that one day hatch into us.
We are soaked with a sunrise of green lotus.
Our mother sings us the thousand-year-old lullaby
in Vietnamese.
The white rice from the delta of our labors feeds us.
Our hair flies with the free wings of storks.
We collect rice straws to cushion our sleep,
our journey long, our dreams still alive.
We harvest the season of ripe sun.
The Mekong Delta tilts its shore.
The immense Trường Sơn range lifts up our voices.
The Red River silkens our lives.
We have crossed the glorious cities,
Paris of light or ancient London.
Our souls still drift back to our harbor
where our mother’s lullabies sing out,
back to the temple roof, curved like the crescent moon.
Riverbanks silky with ancient songs,
The fragrance of fresh rice straw along country roads
adorns our memory.
Old bamboo groves make us young again,
back to the human waterfall, surging to all directions,
flowing nonstop with the blood of Lạc Hồng.
Whose dreams have drained the Eastern Sea dry?
We are the people, the thousand rivers of Việt Nam.
Through rough water and huddles we still flow back
to the heart of our sea,
to the golden rice fields,
to the bamboo groves that tilt the afternoon,
to the shore that tilts the moon.
And all of this we call Motherland,
a Motherland sacred with the colors of Việt Nam
that rise to faraway shores.
Len qua ngõ hẹp
Đợi mặt trời nuốt chửng ý nghĩ
Đợi mặt trăng sa vào lòng bàn tay
Ta cùng nhau len qua ngõ hẹp
Ướm thân vào nhau trong bóng tối
Ướm môi vào nhau qua mùa đông
Khăn quàng quấn gió em quấn anh
Mặt trời trôi trong đêm mặt trăng trôi trong ngày
Anh trôi trong em
Nuốt chửng ý nghĩ em
Đặt trăng vào tay em
Mở mắt sau chiếc hôn
Mình đã cùng len qua ngõ hẹp
Through Narrow Lane
I wait for the sun to swallow my thoughts whole,
for the moon to light on my palm.
We make our way through a narrow lane,
try and fit our bodies perfectly into each other in the darkness,
try and fit our lips perfectly into each other to carry us through the winter.
My scarf wraps around the wind; I wrap around you.
Inside of night the sun flows; inside of day, the moon.
You flow inside of me,
and swallow all my thoughts whole.
You put the moon into my palm.
I open my eyes after the kiss;
we’ve passed together through the narrow lane.
Cởi gió
Một ngày gió nâng tôi lên cao
Tôi nhìn xuống thấy một con kiến bị cầm tù trong hộp thư điện tử nhiều ngăn, trong chiếc điện thoại di động thỉnh thoảng lại đổ chuông
Một ngày gió nâng tôi lên cao
Tôi nhìn xuống thấy một con chim bị cầm tù trong tiếng ngợi ca của bầy đàn, trong những mốc giới hạn mỹ cảm đã được sắp đặt
Một ngày gió nâng tôi lên cao
Gió trao tôi đôi cánh
Và bảo tôi hãy cởi gió ra và bay lên trên ý nghĩ
Freeing Myself
One day the wind lifts me high,
so I look down and see an ant imprisoned in an e-mail inbox,
in a mobile phone, ringing from time to time.
One day the wind lifts me high,
so I look down and see a bird imprisoned in the praises of his flock,
in the limits of a sense of beauty, prearranged.
One day the wind lifts me high;
the wind hands me a pair of wings
and tells me to free myself from wings and
fly above my thoughts.
Bầu trời trắng
Cầm bút
Chưa viết
Trang giấy đã hiện đầy chữ con chữ người khác
Nhắm mắt
Chưa mơ
Đêm đã nhòe nhoẹt giấc mơ của người khác
Tiếng khóc của sự khổ đau vẫn nằm ngoài trang giấy
Sự bất công thản nhiên tung tẩy
Ta quỳ dưới mưa
Xưng tội trước bầu trời trắng
The White Sky
I pick up my pen,
not yet writing,
the pages already full of the words of others.
I close my eyes,
not yet dreaming, night
already smeared with the dreams of others.
From beyond the pages, cries of suffering
from where unfairness coolly patrols.
I kneel under the rain,
confess under the white sky.
Cỏ
Những thân cỏ mềm bị phạt ngang
Mùi hương ứa đầy không khí
Không có gì thơm hơn vết thương loài cỏ
Hương cỏ ngả em xuống tình yêu
Mặt đất hằn đầy lồi lõm
Cỏ mịn màng xanh lên phẳng lặng
Em tan trong màu anh
Màu không lời
của
cỏ
Grass
The fragrance of the bodies of mowed grass
fills the air.
No smell is sweeter than the wounds of grass,
a fragrance that lays me down to love
earth’s surface, imprinted with uneven patches.
Velvet grass grows into peace.
I dissolve into your color,
the speechless color of grass.
Từ lòng đất
Ngày anh đến, thế giới biết thở
Những con giun đột nhiên biết hát
Mặt đất rùng mình sự sống
Mẹ đã phôi thai em trong lòng ngày tháng
Em cựa quậy thế giới nhỏ hẹp
U mê trong chính tiếng mình
Gió thổi em vào lòng tay anh, em đau thắt ngón tay ngón chân
Mắt anh mở bầu trời
Mặt trời mọc mặt trời quên lặn
Anh ấp em lên môi lên ngực
Đôi tay nhỏ bé của chúng ta tạo vũ trụ cho mặt trăng, mặt trời, núi, sông, cát, biển
Trong trái tim anh tình yêu sinh ra em
Tiếng anh thở vào em mạch máu
Chảy những dòng ý nghĩ hân hoan
Anh sẽ là đất và em là đất
Tan vào nhau
Lặng lẽ
Một ngày
Phôi thai những con giun biết hát
chảy về những miền cỏ tươi xanh
From the Deep Earth
The day you arrived, the world knew how to breathe,
earthworms suddenly knew how to sing,
and the earth’s surface trembled with life.
My mother had kept my embryo inside for days and months
where I wriggled, the world too small.
I howl inside my own hoarse voice.
Wind blows me into your hands, so I feel the pain pierce my fingers and toes.
Your gaze opens the sky.
The sun rises and forgets to set.
You place me on your lips and on your chest.
Our hands join to make a universe for the moon, the sun, the mountains
and the vast singing sea.
Into your heart love gives birth to me,
and your voice breathes
streams of joyful thoughts
into my blood.
You will be soil and I will be soil, dissolved into each other, quietly one day,
conceiving earthworms who know how to sing
the eternal song of emerald grass.
Tiếng đêm
Anh ngủ
Đêm ngả bóng vào tay anh
Ánh trăng ngân nga trắng
Gió thì thầm mùa phẳng lặng
Sao ngủ mơ vào trong mắt anh
Thiên hà mây về che chở
Em sẽ đến và em là cỏ
Trải mình hát ru anh ngủ
Em mọc em lên anh
Hai ta một màu xanh
Duy nhất
Night’s Whispers
You are sleeping
and night rests its shadow on your arms.
Moonlight tenderly hums;
the wind tells of peaceful seasons.
Stars dream in your eyes.
The galaxy sends clouds to safeguard you.
I will come, and I will be the tender grass,
spreading myself to sing you to sleep,
and I will grow myself into you, making us one.
Anh
Xiết anh vào ngực
Nắm dây cương hoàng hôn Bờm thời gian tung xoáy lốc
Tóc chúng mình nảy rễ vào nhau
Phủ trùm trùng trùng rừng rậm
Ngực đồi ngực núi
Da non mởn mênh mang tháp gió
Lấp loáng dưới trăng
Thảo nguyên đẫm ướt
Hơi sương tràn về từ khu vườn truyền thuyết
Trái cấm mọng căng
Ánh sáng phụt tắt
Giọng anh đốt đuốc tìm em
Triệu ngón tay đan đan lông vũ
Nhấc em bay lên
Đêm nhú mọc những đôi sao khát
Tiếng dương cầm mê hoặc nhịp đêm
Tóc em phím đen phím trắng
Bàn tay anh gọi gọi em
Nơi sao băng vụt hiện
Lửa vẫn thênh thang chảy tràn trên ngực
The Music of Fire
Moonlight gleamed
to flood the soaked grassland.
From the garden of legends came dewy breath
swelling the forbidden fruit.
Light extinguished.
Your voice lit up a fire in search of me.
Millions of fingers wove,
lifting me up.
Our music found voice on a piano.
My hair became the black and white keys
for your hands to call me, call me.
Shooting stars appeared
where fires burned rivers into my breasts.
Lời anh
Vút lên từ đôi cánh của thơ
Chiếc cầu vồng tám màu
Lời anh là mây
Mưa xuống da em những luống cày
Những bông hoa tám màu vừa bay vừa mọc
Em đã chạm vào ban mai bằng tóc rưới đẫm hoàng hôn bằng nước mắt
Vẫn không thể nảy mầm
Cho đến khi chiếc cầu vồng tám màu trổ lên
Trổ lên
Trên thân thể cánh đồng đẫm vàng cúc dại
Nhuộm em bằng lời anh nói
Tám cánh cầu vồng bay lên
Gọi tên
Thanh âm lăn vào lồng ngực
Cầu vồng tám màu biến mất
Để lại một vệt xăm trên môi
Your Words
Your words are clouds
to rain down on the furrows of my skin,
eight-color flowers, flying and growing
I have touched the sunrise with my hair,
soaked sunset with my tears,
still,
I cannot emerge from the earth
until the eight-color rainbow
blossoms,
on the body of a field, gold with wild daises,
to color me with your words.
Eight wings of the rainbow fly up,
calling a name.
The sound rolls into my chest,
leaving my lips tattooed.
Cõi xanh
Em không biết có một dòng sông
Dòng sông chảy xiết, dòng sông cuồng nhiệt
ùa vào em sau những thác ghềnh
cuốn em bằng sóng tay sóng sánh
Bồi vào em lóng lánh nỗi đau
Nâng em lên dịu dàng uốn lượn
Ơi dòng sông
Em không biết mình là ruộng đồng khô nẻ
Cho đến ngày sông từ miền xa thẳm
Xanh em vào miền mê đắm
Để em nứt mình
khao khát sông
The Green Sphere
I did not know there was such a river,
so fast running and passionate;
river who arrives at me
after so many winding mountains and whirlpools.
The river that pulls me into his freshwater arms,
the river that silts me with his pain, lifts me with his gentleness.
Oh my river,
I did not know I was the rice field during drought
until the river brought the song of joyful water,
from far away, flooding me with possibility,
so I may die, flowing into him.
Lời của rác
Khi thành phố chìm vào cơn ngủ
Thế giới loài rác cất lên tiếng nói
Vỏ rau quả đẫm phóc môn quặt quệ vì chúng không thể thối rữa
Những bào thai chưa đủ hình hài bị loại ra khỏi cơ thể mẹ, ri rỉ cất lên tiếng côn trùng
Những chai rượu rỗng không bị quẳng từ bàn tiệc xa xỉ vẫn cố nhoi mình lên cao, dìm tất cả xuống thấp
Những chồng bản thảo lớn tiếng kèn cựa
Những lời hứa bị xé toang vẫn ra rả giảng bài
Bãi rác thành phố, có những người phụ nữ ngồi
Nhặt nhạnh chắp vá đời mình từ rác vụn
Song of Garbage
When the city sinks deep into its sleep,
the world of garbage bursts into life.
Vegetables who can’t rot through their formaldehyde skins wail.
Babies aborted from their mothers’ wombs
compete their voices with those of insects.
Liquor bottles
swear in their drunken language.
Manuscripts shout at each other in jealousy.
Promises torn to pieces, still preach loudly.
There are women who sit in the city’s garbage dump
to gather, collect, and mend their lives whole from debris.