Phú Quang

Bâng quơ

Đôi khi ta nhớ một thoáng heo may / Đôi khi ta nhớ một sớm sương vây / Con đường mùa đông hàng cây lá đổ / Đôi khi ta thèm lang thang như gió / Đôi chân vô định về miền hư vô / Đôi khi em bỗng về giữa cơn mơ / Đôi khi ta hát lời hát nghêu ngao / Thương một vì sao giờ xa quá rồi / Đôi khi ta thèm nghe lời em nói / Dẫu biết bây giờ chỉ là xa xôi

Đôi khi mưa về ta thương em rừng xưa rũ lá / Đôi khi mưa về ta thương ta ngu ngơ bài ca / Đôi khi đêm dài ta thương con đường xưa xa vắng / Khiến em đi về đôi chân bơ vơ trong chiều phai / Đôi khi cuộc tình ngỡ đã nhạt nhòa / Bỗng chợt về với sóng xa

Đôi khi ta thèm nghe lời em nói dẫu biết bây giờ chỉ là xa xôi

Biển, nỗi nhớ & em

Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ / Biển vẫn thấy mình dài rông thế / Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn / Gió âm thầm không nói / Mà sao núi phải mòn / Anh đâu phải là chiều / Mà nhuộm em đến tím / Sóng có nghĩa gì đâu / Nếu chiều nay anh chẳng đến / Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh.

Anh đâu phải là chiều mà nhuộm em đến tím

Bóng chữ

Xa em rồi anh mới thấy / Em như một thời thơ nhỏ / Em về trắng đầy cong khung nhớ / Mưa mấy mùa, mây mấy độ thu / Vườn chợt thức một mùa hoa đi vắng / Vườn chợt thức một mùa hoa đi vắng / Em vẫn đây mà em ở đâu? / Chiều âu lâu, chiều âu lâu / Bóng chữ đọng chân cầu

Em vẫn đây mà em ở đâu?

Buổi sáng

Nhiều khi thức dậy lẻ loi / Cố hình dung một nụ cười / Nhiều khi thẫn thờ nhặt sợi tóc ngắt lại kỷ niệm / Một nhành đen / Giường chiếu thênh thang tiếng chim gì chẳng vỗ / thưa thớt trong mưa / Câu hát nào? không thấy mặt trời / Mưa vẫn rơi một mình ngậm sợi tóc / Thôi! cũng đỡ nhớ niềm vui

Nhiều khi thức dậy lẻ loi cố hình dung một nụ cười

Catinat cà phê sáng

Những gương mặt lạ quen / Những giọt cà phê đen đặc / Anh ngồi một mình khoấy loãng thời gian.

Buổi sáng muốn gọi em phân vân còn mê ngủ / Buổi sáng muốn gọi em gió lạnh đẫm trái tim / Sáng nay ngồi một mình với nỗi buồn xa vắng / Từng giọt từng giọt đắng anh uống cạn lạ quen.

Sáng nay ngồi một mình với nỗi buồn xa vắng. Từng giọt từng giọt đắng anh uống cạn lạ quen.

Chiều đông Maxcova

Từng bông tuyết nhẹ rơi / Một chiều đông giá trắng trong lòng tôi / Niềm cô đơn lẻ loi / Khi chiều trùm lên bóng em nhỏ nhoi / Về đâu hỡi người ơi / Để hàng bạch dương xót xa chờ mong / Cánh chim chiều đông lặng lẽ âm thầm

Xin em, xin em, xin em thêm một lần nữa / Dù vẫn biết mai là giã từ / Mai đây khi trong xa xôi, trong niềm thương nhớ / Còn đâu nữa những phút giây này / Xin em, xin em, xin em thêm một lần nữa / Dù vẫn biết mai là giã từ / Mai đây khi trong xa xôi, xin người hãy nhớ / Dẫu tình yêu là những cơn mơ

Xin em, xin em, xin em thêm một lần nữa dù vẫn biết mai là giã từ

Chiều hoang

Không có ai / Khi chiều về trước ngõ / Chiều và chiều thương nhớ / Em và em ở đâu? / Không có ai / Khi chiều đến hư ảo / Nắng trên cao và gió vô tình.

Chiều hoang cho bài ca / Cho ta và em nơi ấy / Cho mỗi cuộc đời / Cho mỗi nhành hoa / Cho mỗi nụ hôn / Cho đầy men rượu / Cho cuộc tình lìa xa / Giấc mơ giờ phôi pha.

Khi chiều đến hư ảo. Nắng trên cao và gió vô tình.

Chiều không em

Chiều không em chiều buồn không em / Trời đầy mây mà trời một mình / Cây nối cây mà xanh xao cô đơn / Nghe trống vắng trống vắng từng giọt chiều / Chiều không em mặt hồ buồn tênh / Mãi lang thang cơn gió vô tình / Chiều không em chân quay về ngơ ngác / Ta còn gì để mà nhớ mà quên / Chiều không em chiều buồn không em / Trái tim ta ai ném bên thềm / Chiều không em câu ca vàng sương khói / Biết về đâu để mà nhớ mà quên.

Trời đầy mây mà trời một mình cây nối cây mà xanh xao cô đơn

Chiều Phủ Tây Hồ

Chiều như chậm rơi chậm rơi / Sóng bồng bềnh bồng bềnh / Sương giăng đỉnh núi mờ xa / Phủ Tây Hồ bâng khuâng huyền thoại / Xa xanh hạc trắng bay về / Chiều như cơn mơ vỗ về hồn ta bơ vơ / Chắp tay lạy thánh nhân trời đất / Em khói hương thanh thản một phần đời / Thả hồn mình bồng bềnh cõi Phật / Ta khói hương để khỏi chơi vơi / Những nỗi buồn gieo neo đời vắng / Bỗng chợt như thanh thản trước chiều nay / Hồn ta tĩnh lặng bên chùa nắng / Gió Tây Hồ thổi mãi mái rêu phong / Chiều như chậm rơi chậm rơi / Sóng bồng bềnh bồng bềnh / Hóa vàng đi em

Em khói hương thanh thản một phần đời

Cho một người tình xa

Người đến đời tôi một chiều rồi người đi / Tình đến đời tôi một mùa rồi tình xa / Ðể rồi một chiều tôi nghe hoang vắng / Ðể rồi một mùa quanh tôi quạnh hiu

Người đi qua làm gì người ơi / Chiều đi qua làm gì chiều ơi / Mùa đi qua làm gì mùa ơi / Cho tôi nghe lạnh giá từng chiều, từng mùa

Ðến một chiều như cơn mơ / Ðến một mùa như nắng ấm / Khiến cho một lần bước chân thật gần trở về một chiều / Một mùa yêu thương

Người đến đời tôi một chiều rồi người đi, tình đến đời tôi một mùa rồi tình xa

Chuyện bình thường cuối cùng

Có những khi về qua phố / Phố chói chang không thấy mặt trời / Có những khi về qua phố / Phố qua đông không thấy mặt người / Chợt gặp mình cười như đã ngu ngơ.

Một sớm mai nào / Thấy mình trong gương, tóc mờ như sương / Một sớm mai nào / Chợt tỉnh cơn say / Không còn bạn bè, không lời hẹn thề

Có những khi chiều nghe nhớ / Nỗi nhớ xưa nay cũng nhạt mờ / Có những khi về trong gió / Gió xót xa thương mối tình hờ / Chợt gặp niềm đau vẫn như đợi chờ

Một sớm mai nào chợt tỉnh cơn say, không còn bạn bè, không lời hẹn thề

Chuyện bình thường số 7

Có khi giữa đêm bỗng nghe tiếng em / Như ngày nào bên đời ngọt ngào / Có khi giữa đêm tiếng mưa xót xa / Ru cuộc tình giờ chìm vào khơi xa / Ngoài kia mưa giăng / Ngoài kia bão nỗi / Ngoài kia mù khơi / Ngoài kia bóng tối / Bỗng chợt nghe xa vắng quanh đời / Bỗng chợt nghe hiu hắt môi cười / Tay khát vọng mỏi bao lần cố với / Nghe đời dài trên từng nẻo đường quen / Thương bài ca đã trót lỡ làng / Thương mùa thu xao xác lá vàng / Nghe gió buồn về trong chiều tắt nắng / Tưởng như tình xa giờ đã quay về.

Tay khát vọng mỏi bao lần cố với. Nghe đời dài trên từng nẻo đường quen.

Có một ngày

Có một ngày anh không yêu em / Anh trở về nơi xa với chiếc áo em chưa tìm thấy / Có một ngày anh cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác / Những nỗi buồn của mùa mưa khác / Những buồn vui em không có bao giờ

Ngày anh không yêu em / Anh tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ / Chiếc áo sờn vai anh đã thay bằng màu áo khác / Ngày ấy em bắt đầu bằng bước chân của ngày quên anh

Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác. Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa

Có một vài điều anh muốn nói với em

Rồi có một ngày người sẽ bỏ ta đi / May mắn quá câu ca còn ở lại / Rồi một ngày người sẽ bỏ ta đi / Núi cô đơn sám hối trăng thề

Rồi câu ca cũng bỏ ta đi / Vớt vát mãi còn nỗi buồn ở lại / Ðể một ngày trong sóng ngàn khơi xa / Biển bơ vơ nhặt nỗi buồn về

Rồi cuối cùng nỗi buồn bỏ ta đi / Chở che nóng hoang vu chiều cỏ dại / Hình như gió tìm về năm tháng cũ / Hát giông dài “hoa bất tử ơi!”

Rồi một ngày người sẽ bỏ ta đi, núi cô đơn sám hối trăng thề

Đã có một thời

Biển xanh rờn và cát trắng dịu êm / Ðã có một thời em yêu anh như thế / Ngọn mía lau và mùi hương quế / Em yêu anh, như kẻ lần đầu đến với đại dương.

Biển rất xanh và cát trắng dịu êm / Cơn sóng ru, lời hát ru bình yên / Và từng cánh buồm lộng gió khơi xa / Ðã có một thời em yêu anh như thế

Và trái tim thổn thức bao chờ mong / Và ước mơ về những bến bờ xa / Biển chợt dâng trào ngàn nỗi khát khao / Khi ánh mắt anh trao cho em niềm thương mến

Nhưng anh đi xa rồi / Nơi chân mây cuối trời / Chỉ còn mình em với nỗi đơn côi / Những tháng năm xa dần / Giấc mơ xưa phai tàn / Em như kẻ chài mòn tay với biển / Rồi những ngày giông bão tràn qua / Biển thét gào giận giữ cuồng điên / Làm sao / Làm sao / Em giữ được tình yêu?

Ðã có một thời / Và phải có một thời như thế / Sẽ nối bước theo ta những lứa đôi tuổi trẻ / Những lỗi lầm và những xót xa / Nhưng mãi còn trong trái tim ta / Dẫu là biển của một thời đã mất.

Em như kẻ chài mòn tay với biển, rồi những ngày giông bão tràn qua, biển thét gào giận giữ cuồng điên

Dạ khúc

Có chiều nào như chiều xưa / Anh về trên cát nóng / Ðường dài vành môi khát bỏng / Em đến dịu dàng như cơn mưa

Có chiều nào như chiều qua / Mang cả tình yêu đến / Em nói lời thề dâng hiến / Cho anh trọn một đời người

Chiều nào người bỏ vui chơi / Cho tôi chiếc hôn nồng cháy / Nỗi đau bắt đầu từ đây / Ngọt ngào như trái nho tươi.

Chiều nào như là chiều nay / Căn phòng anh bóng tối tràn đầy / Âm thầm một lối đi về / Hoa tàn một mình nào em có hay?

Em nói lời thề dâng hiến cho anh trọn một đời người

Đâu phải bởi mùa thu

Em ru gì, lời ru cho đá núi / Đá núi tật nguyền vết sẹo thời gian / Em ru gì lời ru cho biển khơi, Biển khơi biết bao giờ ngừng lại.

Em ru gì lời ru cho anh / Một đời đam mê, một đời giông tố / Em ru gì cho ta khi bao ngày phôi pha / Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng / Thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt / Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.

Em ru gì, lời ru bao tiếc nuối tiếc / Nuối tiếc một đời ước vọng tàn phai / Em ru gì, lời ru cho ngày mai / Thời gian có bao giờ trở lại / Em ru gì, lời ru cho anh, / Một đời đam mê, một đời giông tố / Em ru gì cho ta, khi bao ngày phôi pha / Câu hát ngân lên bỗng tắt nửa chừng / Thôi đừng hát ru, thôi đừng ray rứt / Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu.

Em ru gì lời ru cho anh một đời đam mê, một đời giông tố

Đêm ả đào

Ðèn mờ như ánh sao rơi / Ðời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì / Thời gian ngừng lại không biết / Chơi vơi đắm đuối hàng mi, hàng mi chập chờn / Nào say đi em! nào say đi em ư / Say cho đất trời ngả nghiêng, ngả nghiêng / Say cho quên hết u sầu rồi mai ai biết / Tình mình, tình mình về đâu / Ta nâng ly nữa đi em / Kẻo rồi quá muộn / Kẻo đêm, kẻo đêm sắp

Ðời như ly rượu đầy vơi, đầy vơi nghĩa gì

Điều giản dị

Dịu dàng hạt nắng đùa nhẹ trên áo / Đôi môi em gọi bao khát khao / Mắt em vời vợi đăm đắm trời cao / Em mong manh tựa rừng cây trút rơi lá / Gió chiều bỗng chợt xao xuyến mãi không nguôi

Người yêu ơi dù mai này cách xa / Mãi mãi diệu kỳ là tình yêu chúng ta / Và ta biết một điều thật giản dị / Càng xa em ta càng thấy yêu em

Hội ngộ rồi chia ly cuộc đời vẫn thế / Dẫu là mặt trời nồng nàn khát khao / Hay đêm mịt mù đăm đắm trời cao / Nếu không có người cuộc đời trôi về đâu / Nếu không có người mặt đất quá hoang vu

Và ta biết một điều thật giản dị, càng xa em ta càng thấy yêu em

Dịu dàng ơi

Em dịu dàng thế ru tôi quên những muộn phiền / Đừng cho tôi hi vọng, mơ ước dù buồn / Năm tháng vẫn lênh đênh / Em cười vời vợi thế! / Những bước chân lặng lẽ của tôi / Tà áo trắng trong bên tôi cành khô đau đáu bão bùng.

Phố đầy người dưng hờ hững bước chân qua / Em mỏng manh mùa thu hiền quá! / Thôi về đi em mặc tôi với con đường xa / Em thánh thiện làm chi / Tôi chỉ là giấc mơ buồn ngày qua.

Em thánh thiện làm chi, tôi chỉ là giấc mơ buồn ngày qua.

Dòng sông không trở lại

Có những dòng sông không trở lại bao giờ / Có những tình yêu dật dờ theo từng con sóng / Có những chiều chếnh choáng tình yêu thở qua kẽ tay

Cuộc đời là dòng sông chứa đầy nghịch lưu / Ai lường được vòng xoáy dòng sông ấy? / Bỗng một ngày chợt nghe mái đầu trắng sóng / Rồi chợt nghe tiếng hát thảng thốt chiều

Anh vẫn nghe tiếng em từ miền xa vắng nào / Anh vẫn chờ những điều chưa tới / Anh khát khao khát khao bình yên giữa gió gào / Khi nụ cười vỡ vào nước mắt / Một dòng sông chảy ngược vào anh

Khi nụ cười vỡ vào nước mắt. Một dòng sông chảy ngược vào anh

Dương cầm lạnh

Chờ em đường dương cầm xanh / Chúm chím nụ dương cầm biếc / Chờ em đường dương cầm đêm / Ôi đêm lặng im sâu thẳm / Chờ em đường dương cầm trăng / Dậy thì nõn dương cầm phố / Chờ em đường dương cầm mưa / Giọt giọt lá buồn dạ khúc / Chờ em đường dương cầm khuya / Anh về lối dương cầm lạnh

Dậy thì nõn dương cầm phố

Em ơi Hà Nội phố

Em ơi, Hà Nội phố / Ta còn em mùi hoàng lan / Ta còn em mùi hoa sữa / Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ / Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm

Ta còn em cây bàng mồ côi mùa đông / Ta còn em nóc phố mồ côi mùa đông / Mảnh trăng mồ côi mùa đông

Mùa đông năm ấy / Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ / Tan lễ chiều sao còn vọng tiếng chuông ngân / Ta còn em một màu xanh thời gian / Một chiều phai tóc em bay / Chợt nhòa, chợt hiện / Người nghệ sĩ lang thang hoài trên phố / Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường

Ta còn em hàng phố cũ rêu phong / Và từng mái ngói xô nghiêng / Nao nao kỷ niệm / Chiều Hồ Tây lao xao hoài con sóng / Chợt hoàng hôn về tự bao giờ

Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm

Giọt nước mắt đầu tiên

Chiều nay qua phố / Bàn chân nghe nhói / Mà mưa giăng mắt buồn / Lời ru câu hát buồn

Hàng cây xào xạc / Mùa Xuân ngơ ngác / Giờ anh xa lắm rồi / Tình yêu xa lắm rồi

Hỡi người tình xa! / Giờ anh có hay chăng? / Tháng ngày chờ mong / Một bóng dáng ngóng trông / Từng đêm trên đường khuya / Và tiếng ca lẻ loi

Có phải vì anh mùa Xuân cũng vương buồn? / Có phải vì anh mà em đã cô đơn? / Giọt nước mắt đầu tiên trong nỗi đau lìa xa!

Có phải vì anh mà em đã cô đơn? Giọt nước mắt đầu tiên trong nỗi đau lìa xa!

Giọt thu buồn

Giọt Thu buồn là chiếc lá vàng se / Bởi nắng Hạ thấm vàng quá đỗi / Giọt Thu buồn trên cánh hoa Thạch Thảo / Tím long lanh như muốn nói điều gì / Giọt Thu buồn là chớm sáng xanh xao / Chợt hé mở giữa trời mây u ám / Giọt Thu buồn tiếng thở dài rất mỏng / Của những vòm cây đêm vắng ai nghe?

Giọt Thu buồn tiếng thở dài rất mỏng của những vòm cây đêm vắng ai nghe?

Gởi một tình yêu

Có điều gì nhói lòng anh sau đôi mắt ấy / Đôi mắt em thăm thẳm nỗi buồn xưa / Chiều chơi vơi ta ngồi bên quán vắng / Nghe hoàng hôn chết lặng trên phố buồn

Từ bao giờ dạt trôi đời con sóng / Nhưng cuộc tình năm tháng đã tàn phai / Ngỡ chỉ còn cơn say bồng bềnh men đắng / Sao chiều nay tình chợt dâng đầy

Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ / Một bờ vai một quán nhỏ bình yên / Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ / Mùa thu tan trong mắt em

Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ / Tình yêu mang khát vọng tuổi thơ / Anh chỉ có một chiều tóc em lồng gió / Ru đêm vào cơn mơ

Sẽ còn lại với ta một hoàng hôn ấy / Dù mai đây tình như chiếc lá cuối trời / Có điều gì giống như hư ảo / Khi mắt em ấp áp một niềm yêu

Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại / Về ru anh mê mãi cánh buồm xanh / Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ / Vòng tay đưa anh về khát vọng xưa

Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ / Một chiều mưa bờ vai nhỏ mùa thu / Sẽ còn lại với ta một hoàng hôn ấy / Dù mai đây tình như chiếc lá cuối trời / Có điều gì giống như hư ảo / Khi mắt em ấp áp một niềm yêu

Chiều chơi vơi ta ngồi bên quán vắng nghe hoàng hôn chết lặng trên phố buồn

Gửi một tình yêu

Có điều gì nhói lòng anh sau đôi mắt ấy / Ðôi mắt em thăm thẳm nỗi buồn si / Chiều chơi vơi ta ngồi bên quán vắng / Nghe hoàng hôn chết lặng trên phố buồn

Từ bao giờ dạt trôi đời con sóng / Những cuộc tình năm tháng đã tàn phai / Ngỡ chỉ còn cơn say bồng bềnh men đắng / Sao chiều nay tình chợt dâng đầy

Anh chỉ có một chiều mưa thôi để nhớ / Một bờ vai một quán nhỏ huyền thiên / Anh chỉ có một mùa thu thôi để nhớ / Mùa thu tan trong mắt em / Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ / Tình yêu mang khát vọng tuổi thơ / Anh chỉ có một chiều tóc em lộng gió / Ru đêm vào cơn mơ

Sẽ còn lại với ta một hoàng hôn ấy / Dù mai đây tình như chiếc lá cuối trời / Có điều gì giống như hư ảo / Khi mắt em ấm áp một niềm yêu / Anh chỉ có một hoàng hôn khép lại / Về ru anh mê mải cánh buồm xa / Anh chỉ có một vòng tay bé nhỏ / Vòng tay đưa anh về khát vọng xưa / Anh chỉ có một tình yêu thôi để nhớ / Một chiều mưa bờ vai nhỏ mùa thu

Sẽ còn lại với ta một hoàng hôn ấy / Dù mai đây tình như chiếc lá cuối trời / Có điều gì giống như hư ảo / Khi mắt em ấm áp một niềm yêu / Có điều gì giống như hư ảo / Khi mắt em ấm áp một niềm yêu

Chiều chơi vơi ta ngồi bên quán vắng nghe hoàng hôn chết lặng trên phố buồn

Hà Nội ngày trở về

Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ / Tôi vội vã trở về / Lấy cho mình dù chỉ là chút bóng đêm trên đường phố quen / Dù chỉ là một chiều hương giăng lối cũ / Tôi bồi hồi khi chạm bóng cửa Ô / Như ngày xưa mỗi lần chạm vai gầy áo me / Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế / Như dòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi / Vội vã trở về vội vã ra đi / Chẳng thể nào qua hết từng con phố / Nhưng còn đó mùa thu, mùa thu đầy gió / Và rêu phong bên những gốc cây già / Vội vã trở về cùng tháng năm xưa / Sau những con đường dầu dãi nắng mưa / Bên quán ngọ em buồn nghe lá trút / Chiều mưa sa giăng kín phố dài

Hà Nội ơi, mỗi khi lòng xác xơ / Tôi vội vã trở về để nghe tim rưng rưng trong nước hồ thu

Vội vã trở về cùng tháng năm xưa sau những con đường dầu dãi nắng mưa

Hoàng hôn dốc

Hoàng hôn dốc / Em đứng một mình / Hoàng nhôn dốc mình em khóc! / Khi ta đi ngang em nhìn nghiêng một giọt nước mắt rơi / Khi ta vượt qua em nhìn lại em nước mắt đôi dòng / Vì sao em lại khóc, vì sao em vì sao? / Rừng thông vẫn rì rào mà rừng thông nào biết / Con đường vẫn quanh co mà con đường thờ ơ / Chỉ có bông hoa cỏ ven đứng / Còn rưng rưng giữ lại một giọt sương.

Khi ta đi ngang em nhìn nghiêng một giọt nước mắt rơi, khi ta vượt qua em nhìn lại em nước mắt đôi dòng.

Hư ảo

Rớt lại phía sau là chiếc lá / Rớt lại phía sau là cơn gió và nỗi nhớ cây / Đêm trắng vỡ tung / Ngoài kia mùa thu đã xa / Hạ đã qua rồi / Chỉ còn mùa đông tái tê bờ môi / Xin cám ơn đất trời lặng lẽ / Để anh nghe được lời trái tim em / Xin cám ơn cả giấc chiêm bao vội vã / nồng nàn hơi thở của em / Rớt lại phía sau là nắng / rớt lại phía sau là mùa xuân / rớt lại phía sau là cơn khát nỗi cô đơn / và anh với tiếng chuông chiều rơi

Xin cám ơn đất trời lặng lẽ để anh nghe được lời trái tim em

Im lặng đêm Hà Nội

Chỉ còn mùi hoa sữa nồng nàn trong căn phòng nhỏ / Đêm cuối thu trăng lạnh mờ sương / Chỉ còn nỗi im lặng phố khuya không gian dạ hương sâu thẳm / Từng tiếng chim đêm khắc khoải vọng về / Chỉ còn mênh mông gương hồ / Hiu hắt soi những cây bàng lá đỏ / Chỉ còn mênh mông gương hồ / Từng hàng cây góc phố ngây ngô nhìn nhau / Chỉ còn hơi ấm mối tình đầu / Anh đi có đôi lần nhìn lại / Chỉ còn em còn em im lặng đến tê người

Anh đi có đôi lần nhìn lại chỉ còn em còn em im lặng đến tê người

Khúc mưa

Tháng sáu, mưa, mưa / Giá trời đừng mưa, và anh đừng nhớ / Trời không mưa và anh không nhớ, anh còn biết làm gì? / Em như hạt mưa trên phố xưa / Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ / Kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã / Tình xưa giờ quá xa / Hoa cúc vườn nhà ai thả từng chùm / Cho anh thương áo em vàng / Tháng sáu trời buồn / Tháng sáu riêng anh, bầy chim sẻ hiên nhà bay mất / Như em như em.

Kỷ niệm như rêu, anh níu vào chợt ngã.

Khúc mùa thu

Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa / Sao thương ai ở mãi cung hằng / Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế / Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng

Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc / Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em / Người đàn bà dấu đêm vào trong tóc / Còn điều chi em mải miết đi tìm.

Tôi đã đến cùng em và tôi biết / Em cũng là như mọi người thôi / Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu / Em ám ảnh tôi trọn một kiếp người

Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá / Bầu trời lặng yên cũng đã vỡ rơi / Mênh mông quá khoảng trống này ai lấp / Khi thanh âm cũng bất lực như lời

Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy / Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời / Người đàn bà dấu đêm vào trong tóc / Em tìm gì khi thất vọng về tôi

Tôi đã yêu đã yêu như chết là hạnh phúc. Tôi đã quên mình chỉ để nghĩ về em

Lãng đãng chiều đông Hà Nội

Chiều đông sương giăng phố vắng / Hàng cây lặng câm, hát câu mặc trầm / Ta còn chờ ai, nhạt phai sắc nắng / Heo mây tan nhòa, bao giấc mơ xưa / Giờ em mong manh như khói / Giờ ta nắng đã chiều rồi / Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi / Chợt nhớ ngày ấy, khi em qua phố một chiều / Trao cho ta ấm nụ hôn dại, và vòng tay khao khát mong manh / Chiều nay mình ta lang thang trên phố nhạt nhòa / Sương giăng trắng niềm mong chờ / Chợt chiều đông lạnh giá đến bơ vơ

Tình xưa giờ như chiếc lá bay đi phương nào, tan tác muôn nơi

Lang thang

Lặng lẽ như tình yêu trong đêm buồn / Em hát cho mình anh nghe / Hạ trắng xóa mùa thu, mưa rơi trên phố / Môi anh ngọt ngào xin đừng ru ai / Dật dờ cơn gió đời ngơ ngẩn một vầng trăng / Em đi lang thang lang thang / Khoé mắt nào cay giọt lệ khô / Em đi lang thang lang thang / Nỗi đau này ướt đẫm biết lấy gì hong khô / Em đi lang thang lang thang / Nghe tiếng không gian mênh mang / Em đi lang thang lang thang / Bóng chiều đen trong mắt / Cháy bỏng lời tình anh đã cho ai?

Hạ trắng xóa mùa thu, mưa rơi trên phố. Môi anh ngọt ngào xin đừng ru ai.

Lời rêu

Ai đi qua xa vắng để chiều ru một mình / Mười hai năm tỉnh giấc trắng đôi bờ tóc đen / Uống cùng nhau một giọt đắng cay nào chia đôi / Say cùng nhau một giọt trong mối đời pha phôi / Say cùng nhau người ơi chút nồng thơm cuối đời / Vương dùm nhau sợi tóc / Ràng buộc trời sinh đôi / Cơn mưa như nước mắt phủ kính đời muộn phiền / Thời gian chung đã hết tháng ngày riêng cũng phai / Ngày mai ta bỏ đi trần gian / Xin trả lại đá tảng nào vô tri chết một đời rêu xanh.

Ngày mai ta bỏ đi trần gian. Xin trả lại đá tảng nào vô tri chết một đời rêu xanh.

Lời tình muộn

Ngày mai rồi anh đi / Để lại cho em hun hút con đường mong nhớ / Bây giờ mùa thu trời mây mong manh quá / Như thương ngày chia xa.

Ngày mai chỉ còn bên em / Kỷ niệm xưa nhạt nhòa về một tình yêu đầy tiếc nuối / Ngày mai chập chờn mưa giăng / Chiều quên lối về / Mặt đường hằn in những dấu chân em bơ vơ.

Rồi sẽ dần qua đi / Chỉ còn bên ta bao tháng năm dài thương nhớ / Những kỷ niệm xưa tưởng như đã mất trong nỗi buồn chia xa.

Chợt bỗng trở về bên ta (bên sông) / Một ánh mắt nồng nàn / Và một làn mây mùa thu ấy / Và những kỷ niệm mê say lại về dâng đầy / Dịu dàng ru ta trong giấc mơ xa.

Chiều quên lối về mặt đường hằn in những dấu chân em bơ vơ.

Mây xưa

Đam mê như ngọn gió, đam mê như lá cỏ / Đam mê như dòng sông cuộn đỏ / Đam mê, đam mê em.

Nỗi đam mê muộn màng / Bỗng trẻ lại trong nụ cười em chờ / Bỗng vụng dại như chút gì ngày xưa

Nỗi đam mê muộn màng / Chợt tan biến sau chân trời tím biếc / Ôi dòng sông ngây cuồng dại vì đâu

Ôi đêm nay, đêm nay giời đất / Dừng chân câu ca buồn!

Đam mê như ngọn gió, đam mê như lá cỏ. Đam mê như dòng sông cuộn đỏ

Mơ về nơi xa lắm

Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm / Một Hà Nội ngây ngất nắng / Một Hà Nội run run heo may / Dạ khúc đêm nay / Một mình em / Một mình ta / Tiếng lá rơi / Vô tình bên khung cửa / Em bơ vơ / Ta thẫn thờ mong nhớ / Một giọt sương rơi / Như giọt nước mắt buồn / Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm / Em cô đơn / Căn phòng trống cô đơn / Dạ khúc đêm nay chẳng thể nào dang dở / Trong nỗi khát khao em chầm chậm quay về.

Ta mơ thấy em ở nơi kia xa lắm. Em cô đơn, căn phòng trống cô đơn

Một dại khờ một tôi

Chia cho em một đời tôi / Một cay đắng một niêm vui một buồn / Chia cho em một đời xanh / Một cây si với một cây bồ đề

Tôi còn đâu còn đâu đam mê / Trời chang chang nắng tôi về héo khô / Chia cho em một đời thơ / Một đam mê một dại khờ một tôi

Chỉ còn cỏ mọc bên trời / Một bông hoa nhỏ, lặng rơi ướt đời

Chỉ còn cỏ mọc bên trời. Một bông hoa nhỏ, lặng rơi ướt đời

Mùa hạ còn đâu

Đường phố trong anh mùa đông / Sao áo em mùa hạ / Áo màu xanh cuộn sóng / Em mang trên ngực biển đầy / Ngày nào biển làm ta say / Biển những ngày hè đẹp lắm / Nhưng mùa hạ đã ra đi / Chân trời xa không ngấn nắng / Sao em còn mang áo mỏng / Có còn mùa hạ nữa đâu / Sao em làm lòng ta đau / Nhớ ngọn lửa hè đã tắt / Đường phố trong anh mùa đông / Hãy để mùa hạ yên nghỉ

Em mang trên ngực biển đầy. Ngày nào biển làm ta say

Mùa thu giấu em

Có phải mùa thu giấu em lâu đến thế? / Phía cuối con đường anh kịp nhận ra em / Em ào tới chợt xôn xao lá đổ / Xóa nỗi cô đơn lạnh giá bên thềm.

Rồi tình yêu lại rưng rưng bên khung cửa nhỏ / Và con đường lại xao xác gió heo may / Em hôn anh đắm say như gió / Và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu.

Em hôn anh đắm say như gió và ngã vào anh dịu dàng như mùa thu.

Mùa thu và em

Khi những cơn mưa trắng mặt hồ / Ta chìm trong tình em mùa thu dịu dàng / Đêm dài dần trôi cùng ta khao khát / Nghe mưa xa theo dài bước chân qua / Nghe tình yêu thức dậy từ môi và mắt người / Anh hôn em ngoài phố đêm / Nơi ánh đèn chợt sáng chợt tắt / Và hàng cây bé nhỏ dường như đắm say ngàn giấc mơ / Ta bên nhau, những nẻo đường mơ hồ sương khói / Lặng im em nghe thanh phố thở bằng tiếng gió heo may

Anh hôn em ngoài phố đêm nơi ánh đèn chợt sáng chợt tắt

Muộn

Thế là muộn, em không còn chờ nữa / Ðời xóa đi kỷ niệm ấy rồi / Anh tiếc mãi, lỡ lầm như tầm gửi / Buồn mênh mông nuốt hận với đời

Thế là muộn, em không còn chờ nữa / Chim sẻ rừng trốn về núi bên kia / Vầng trăng ấy thành vầng trăng ám ảnh / Ðêm hoang sơ, cô độc ngày hè

Thế là muộn, vòng quay không trở lại / Con chim non vỗ cánh bay đi / Ngơ ngác chiều côi cút ấy / Ngơ ngác cỏ hoa, ngơ ngác ngày về

Thế là muộn, em không còn đợi nữa / Ðể chia vầng trăng, chia những yêu thương / Thế là muộn, em không còn đợi nữa / Anh trở về trong câu hát ngu ngơ

Thế là muộn, em không còn chờ nữa. Ðời xóa đi kỷ niệm ấy rồi

Nếu em đừng nhìn anh

Nếu như em đừng nhìn anh, / Bằng đôi mắt tin yêu nồng nàn / Nếu như em chẳng nhìn anh / Với nụ cười trong trẻo thế / Có phải mùa xuân bây giờ không thể / Xao xuyến bồi hồi trong trái tim anh.

Dòng sông đi qua đời anh / Ðể lại bên lở bên bồi / Mùa thu đi qua đời anh / Để lại những chiều bối rối / Và em đi qua đời anh / Gọi bao tiếng hát mê say / Khi em nhìn anh / Ðôi mắt thơ ngây

Tình yêu đi qua đời anh / Rạo rực khát vọng cháy bỏng / Gọi bao yêu thương chờ mong / Và gọi bao niềm mơ ước / Và ta bên nhau chiều nay / Dìu nhau đến giấc mơ xa / Dẫu những buồn vui / Dẫu những phôi pha.

Và em đi qua đời anh gọi bao tiếng hát mê say

Ngày mai

Ngày mai anh sẽ khác / Dù cây cỏ vẫn mềm / Ngày mai anh sẽ hát / Bài hát là xa em / Anh tựa vào bóng đêm / Chạm nỗi buồn mặt đất / Sương như dòng nước mắt / Sát cỏ mềm không trôi.

Ngày mai anh về thôi / Gửi lời hứa hiên nhà / Ngày mai anh sẽ hát / Bài hát là xa em!

Sương như dòng nước mắt. Sát cỏ mềm không trôi.

Ngọn nến

Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm xa / Em có thấy thời gian đang qua đi vội vã / Khi từng giọt nến lặng lẽ rớt vào đêm sâu / Ta chợt nghe mùa thu trắng trên đầu / Sao tình yêu còn dâng trong mắt em / Cho ta nhớ một thời trai trẻ / Sao mùa thu còn vương trong mắt em / Cho ta tiếc một thời xa đến thế / Dẫu một mai tình xa trong đắng cay / Sẽ còn mãi những phút giây này / Bài thánh ca cho ta cho em / Và ngọn nến mong manh trong đêm.

Sao tình yêu còn dâng trong mắt em. Cho ta nhớ một thời trai trẻ

Những ngày ta yêu nhau

Những ngày ta yêu nhau / Em nũng nịu trên vai anh / Con mèo hoang đang trốn nỗi buồn / Dưới vòm trời mùa hè / Cơn mưa đã đi qua / Và nỗi buồn của anh / Em cũng đã đi qua / Em uống nỗi cô đơn / Như anh uống từng giọt men đắng / Căn phòng anh đêm nay / Không còn, không còn bình yên / Phố xá bỗng đông vui / Đâu đây có ngàn vì sao lấp lánh / Tình yêu lại về dịu dàng mong manh.

Em uống nỗi cô đơn như anh uống từng giọt men đắng

Nỗi buồn

Có nhiều khi tôi quá buồn / Tôi ước mong tìm về dưới gốc cây xưa / Em có gửi điều gì theo lá rụng / Nỗi đau nào đậu khẽ vào tôi

Bóng ai như tôi đi qua cánh đồng / Bóng ai như tôi đi qua cõi đời / Nhặt lại mình trên ngọn gió / Giống như con chim sẻ nọ / Tha về từng cọng vàng khô

Có nhiều khi tôi quá buồn / Tôi ước mơ quanh chỗ tôi ngồi mọc lên nhiều cây cỏ / Cây xấu hổ đau gì mà rũ lá? / Tôi gục đầu trên bóng tôi

Không còn nghe / Không còn nghe ai nói cười / Tôi còn ngồi chi đây một mình / Từng ý nghĩ mong manh.

Có nhiều khi tôi quá buồn. Tôi ước mơ quanh chỗ tôi ngồi mọc lên nhiều cây cỏ

Nỗi khát khao mặt trời

Vẫn nghe quanh đời / Những bầy chim đêm / Vỗ đôi cánh đen / Ngậm một mặt trời / Bay vào mịt mù / Vẫn nghe quanh đời / Những dòng sông đêm / Réo con sóng đen / Cuộn một mặt trời / Trôi vào mịt mù / Nhưng ta vẫn chờ / Một tia nắng nhỏ / Nhưng ta vẫn chờ / Một tiếng hát nhỏ / Và nỗi khát khao mặt trời /

Và nỗi khát khao một đời còn mãi trong ta

Nỗi nhớ

Nỗi nhớ dâng đầy trong em / Gương mặt anh nụ cười anh, vòng ngực ấm / Tưởng như máu trong tim đông đặc / Nỗi nhớ dâng đầy, dâng đầy

Ôi chẳng có dòng sông mà biển nào ngăn cách / Mà sao? Mà sao? Em không thể tới bên anh? / Để nỗi nhớ như con thuyền vượt sóng / Đến bên bờ, chỉ là giấc mơ

Căn phòng đêm nay câm lặng / Sao như lửa cháy bốn bề / Em ùa chạy như lá khô gió cuốn / Mê mang trong nỗi đớn đau / Mà không thể ra ngoài nỗi nhớ / Không thể ra ngoài nỗi nhớ đâu anh!

Em ùa chạy như lá khô gió cuốn mê mang trong nỗi đớn đau.

Nỗi nhớ mùa đông

Dường như ai đi ngang cửa / Gió mùa đông bắc se lòng / Chút lá thu vàng đã rụng / Chiều nay cũng bỏ ta đi / Nằm nghe xôn xao tiếng đời / Mà ngỡ ai đó nói cười / Bỗng nhớ cánh buồm xưa ấy / Giờ đây cũng bỏ ta đi.

Làm sao về được mùa đông / Dòng sông đôi bờ cát trắng / Làm sao về được mùa đông / Để nghe chuông chiều xa vắng / Thôi đành ru lòng mình vậy / Vờ như mùa đông đã về

Làm sao về được mùa đông / Dòng sông đôi bờ cát trắng / Làm sao về được mùa đông / Mùa thu cây cầu đã gãy / Thôi đành ru lòng mình vậy / Vờ như mùa đông đã về

Nằm nghe xôn xao tiếng đời mà ngỡ ai đó nói cười

Nói với anh

Từng hạt mưa khẽ rớt nhẹ trên cổ áo em / Và từng chiếc lá khẽ rơi trên đường phố đêm / Chợt làm em nhớ phút mình bên nhau ngày nào / Ngày mà em đã trao anh niềm yêu thương khát khao

Người yêu ơi giờ anh nơi trời xa mịt mù / Ðể đêm đêm lặng lẽ riêng mình em đợi chờ / Trong nhớ thương ân tình xưa / Về đi anh mình trao nhau nụ hôn nồng nàn / Và trao nhau niềm khát khao vòng tay dịu dàng / Anh có hay bao ngày em vẫn đợi chờ

Về đi anh mình trao nhau nụ hôn nồng nàn và trao nhau niềm khát khao vòng tay dịu dàng

Phía tối tâm hồn tôi

Phía tối tâm hồn tôi là lối em không hề qua / Phía tối bên thềm mưa là lối tôi đứng đợi chờ / Phía tối tâm hồn tôi chìm đắm bao con đò xưa / Phía tối trên dòng sông, chàng Trương Chi gác nhịp chèo

Trăng vẫn theo triều lên đầy vơi ngoài khơi / Tôi vẫn như dòng sông triền miên chờ mong

Xin hãy cho đời tôi lời ru dịu êm / Xin hãy cho đời tôi lời ru của em

Tôi vẫn như dòng sông triền miên chờ mong

Phiêu diêu

Ngơ ngác rơi giọt nước mắt không rõ buồn vui / Chân chậm lại trên đường, không rõ về chốn nào / Tung tăng thanh xuân ngược xuôi / Phiêu diêu, phiêu diêu mộng du / Mặt trời, vầng trăng, ngôi sao mắt ướt / Ngực núi căng phồng, dòng sông duỗi chân vào bao la / Bài ca, bài ca thật xa / Miền quê ấu thơ thật xa / Ta đấy ư? Em đấy ư? / Rồi mùa xuân về qua không trở lại / Rồi mùa xuân sẽ qua không trở lại / Cây mười hai cành đã chết / Sao bóng râm còn mãi trong đời

Cây mười hai cành đã chết. Sao bóng râm còn mãi trong đời?

Phố cũ của tôi

Từng cánh lá xoay xoay / Gió se lạnh thu về / Cơn mưa chiều lặng lẽ / Ru tôi chìm trong nỗi buồn / Thu đã về cùng bao thương nhớ / Hàng sấu cũ rơi đầy lá vàng / Tôi đã hát cho từng con phố ấy / Tháng năm qua đi ngồi nhớ dòng sông Hồng / Ngỡ lại gặp em trong chiều Hồ Tây / Tình yêu xưa sao còn mãi vậy / Hà Nội ơi con đường quen lối cũ / Mãi vẫn là bao kỷ niệm tuổi thơ

Tình yêu xưa sao còn mãi vậy

Quán thời gian

Mời em vào quán Thời gian / Chạm ly ký ức, uống làn hương xưa / Mời em vào quán Không mùa / Ta chia nhau ngọn gió lùa rét căm / Mời em vào quán Không năm / Để nghe nỗi nhớ ướt đầm kẽ tay / Mời em vào quán Không ngày / Để nghe lòng bỗng tràn đầy heo may / Môi mặn đắng niềm yêu thương / Thời gian quên bỏ chút đường đó em.

Mời em vào quán Thời gian. Chạm ly ký ức, uống làn hương xưa

Rock Buồn

Bầu trời ngập tràn nắng ấm / Sầu đông đã qua rồi / Mùa xuân đã đến rồi / Sao em vẫn cô đơn lẻ loi

Cuộc tình rộn ràng câu hát rộn ràng câu hát / Bao năm tháng mong chờ / Mà anh cứ hững hờ / Con tim vẫn giá băng lạnh lùng.

Có bao giờ anh tới và hát cho em bài hát mê say / Có bao giờ anh tới và sẽ ru em bằng những yêu thương / Ðể nụ hôn ngất ngây, ngất ngây / dẫu mai này chỉ là xa cách và thương nhớ

Có bao giờ anh tới và xóa cho em ngàn nỗi đắng cay / Có bao giờ anh tới và đốt cho em bằng những đam mê / Ðể vòng tay khát khao khát khao / Hãy cho em tình yêu đêm nay

Có bao giờ anh tới và đốt cho em bằng những đam mê

Romance

Em đi tìm góc xa nơi cuối vườn / Em muốn trốn sâu vào sự bình yên / Sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh

Đôi lần em nhìn tán cây / Mà ứa nước mắt vì màu xanh / Vì sự trong trẻo

Rồi em khóc, rồi em khóc / vì đốm nắng loang trên vạt cỏ / Rồi em khóc, vì giọt mưa trắng như giọt lệ / Vì viên đá dần tan trong ly nước mùa hè

Và em nhớ, và em nhớ / Về bến sông xưa một chiều / Và em nhớ giọt mưa rớt trên đầu trần / Nhớ chiếc võng xưa đơn sơ ngoài hiên vắng

Rồi em muốn được ra đi như thế / Ra đi tràn đầy biết ơn / Ra đi mà trên đôi mi đã khép / Còn lan chảy giọt nước mắt hân hoan

Rồi em muốn được ra đi như thế ra đi tràn đầy biết ơn

Romance 3

Lối nhỏ mình anh căn phòng nhỏ / Em cứ đến rồi ra đi vội vã / Nỗi buồn nào qua đây / Những niềm vui qua đây / Không cầu mong chờ trông / Bài thơ em viết cho ai? / Cuộc tình em đã trao ai? / Anh nào biết nào hay

Lối nhỏ lặng lẽ riêng một mình / Căn phòng lặng lẽ ru cuộc tình / Em cứ đến rồi ra đi vội vã / Cuộc tình như bóng đêm / Mắt môi em lặng thinh

Em cứ đến rồi ra đi vội vã. Nỗi buồn nào qua đây

Sinh nhật đen

Tháng Mười anh vụng về hút những cơn mưa / Nhốt vào trái tim khô hạn / Để từng đêm từng đêm, nghe mưa rũ trong hồn.

Tháng Mười anh đón những cơn giông tình yêu / Bằng nửa đời mục rã / Em có làm chiếc lá rụng xuống đời anh?

Tháng Mười sinh nhật đen / Không có em, không có em! / Anh rớt xuống vực sâu xa thẳm / Chơi vơi chơi vơi chẳng nhận ra mình!

Không có em, không có em! Anh rớt xuống vực sâu xa thẳm chơi vơi chơi vơi chẳng nhận ra mình!

Tâm sự người ca sĩ

Chuyện về đời tôi, chuyện người ca sĩ rất giản dị thôi / Từng ngày ngày qua, những lời tôi hát dâng đời niềm vui / Cả cuộc đời tôi là ngàn lời hát về những con người / Từng điệu buồn vui, từng niềm hạnh phúc nhỏ bé trong đời / Lời ca nào cho em, lời ca nào cho tôi.

Và từng lời ca hát từ lòng tôi bao điều xót xa / Về một dòng sông chất nặng phù sa sâu thẳm trong ta / Về bầu trời cao, về một đỉnh núi ngời chói khát vọng / Về giọt mồ hôi bằng cả tình yêu đổ xuống cho đời / Lời ca tràn yêu thương / Lời ca và năm tháng đi cùng tôi khắp nẻo đường xa.

Và tôi hát thiết tha dâng về mọi người / Bằng niềm tin mãi không bao giờ nhạt phai / Lời tôi hát sáng lên tia lửa mặt trời / Niềm hạnh phúc chắc chiu suốt cuộc đời tôi.

Cả cuộc đời tôi là ngàn lời hát về những con người.

Thành phố đêm

Sau cơn mưa thành phố như hiền hơn / Mắt lá long lanh bâng khuâng như mắt người con gái / Đêm thì thầm những cơn gió từ triền sông thổi mãi / Cho phố dịu dàng hơn / Cho em nồng nàn hơn

Có lẽ bởi những vòng quay / Cuộc đời như lửa cháy / Có lẽ bởi nắng Sài Gòn nhiều đến vậy / Nên đêm bình yên, bình yên đến lạ lùng / Thành phố đêm của tôi, hai mấy mùa mưa nắng / Thành phố đêm của tôi, mãi vẫn còn khao khát / Nên hôm nay bài ca tôi hát nồng nàn, nồng nàn tình yêu.

Có lẽ bởi những vòng quay. Cuộc đời như lửa cháy

Thế rồi

Thế rồi mưa và thế rồi đêm / Mưa không chỉ bên thềm tí tách / Đêm không chỉ mướt mềm giá lạnh / Thế rồi mưa và thế rồi đêm / Chỉ mình em bé nhỏ liêu xiêu lặn lội phố / Chỉ mình em bé nhỏ ngược dòng nước cuốn / Ngược chiều gió ngược dòng ước muốn đành về lại chốn hoang cư

Và mình anh lặn lội dòng mơ / Vớt tìm câu ca lạc đường về / Thế rồi… về… về… / Em bé nhỏ liêu xiêu lặn lội phố chỉ mình em bé nhỏ / Ngược dòng nước cuốn ngược chiều gió / Ngược dòng ước muốn đành về lại chốn hoang cư / Vớt tìm câu ca lạc đường về / Thế rồi… về… về…

Và mình anh lặn lội dòng mơ. Vớt tìm câu ca lạc đường về

Thương lắm tóc dài ơi

Thương lắm thương lắm tóc dài ơi / Một đời long đong long đong thân cò lặn lội / Thương lắm thương lắm tóc dài ơi / Một mình lênh đênh dòng đời đục trong

Mưa vẫn giăng đầy trên triền sông chiều đông giá rét / Em vẫn âm thầm đi về đâu để ta thương lắm / Yếm rách còn ngăn được gió, tình em dang dở, yếm nào che / Thương lắm tóc dài ơi, cánh chim chiều đã mỏi / Ta hát cho em bỏng rát tiếng ca buồn

Một mình lênh đênh dòng đời đục trong

Tình khúc 24

24 phím cầm chiều / 24 nhành sương mím / 24 tiếng ve sầu / đại lộ tháng tư / gửi lại em / tờ thư 24 gác mưa / mùi hoa sữa / 24 miền hoài niệm / cơn mơ / chợt hiện chợt tan / gửi lại em / 24 lối công viên / 24 vầng trăng góa / anh gửi lại em tất cả / riêng đêm em xỏa / 24 quầng bóng xuống đời / anh giữ lại cho anh.

24 quầng bóng xuống đời, anh giữ lại cho anh.

Tình khúc mong manh

Tình yêu là tia nắng soi ngàn khát khao ngày nào / Là cơn gió ru ngàn tiếng ca dạt dào / Cho ta ngất ngây, cho ta đắm say / Giờ đây còn đâu phút ban đầu nhớ thương ngập tràn / Còn đâu phút nghe hồn lắng sâu nồng nàn / Kỷ niệm xưa dần phai tàn

Còn mình em hai bàn tay hoang trắng / Còn mình em hai bờ vai tê cóng / Ngày đêm một bóng ngóng trông / Thương khúc tình ca mong manh

Còn mình em nghe chiều rơi xao xác / Còn mình em bên đường xưa ngơ ngác / Từng bước chân lang thang / Thương khúc tình ca mong manh

Giờ đây còn đâu phút ban đầu nhớ thương ngập tràn. Còn đâu phút nghe hồn lắng sâu nồng nàn

Tôi muốn mang hồ Gươm đi

Sao hồ Gươm biết tôi chia xa / Mà run run cho từng bóng cây nhòa / Mà im im lặn hết ngàn tăm cá / Mà thở chiều lên khắp cỏ hoa.

Gió níu hoàng hôn xuống tận giấc mơ / Cổ Thành xưa, ngơ ngẩn lá thu mưa / Nhờ dòng sông gửi chút tình xa vắng / mượn Hồ Gươm gọi nắng từ trời xanh.

Tôi muốn mang Hồ Gươm đi trú đông / Nhưng làm sao, mang nổi được sông Hồng / Làm sao gói nổi heo may rét / Thôi đành để hồ cho gió bấc trông.

Sao Hồ Gươm biết tôi ra đây / Mà trùm yêu thương lên bóng vai gầy / Mà lau mắt tôi bằng ngàn con sóng / Mà thả trời xanh xuống trên từng nhánh cây.

Nhờ dòng sông gửi chút tình xa vắng, mượn Hồ Gươm gọi nắng từ trời xanh.

Trong ánh chớp số phận

Trong ánh chớp bất ngờ của số phận / Em đã kịp nhìn thấy anh / Trong vòng quay điên cuồng của số phận / Em đã dừng lại đúng nơi anh

Và từ đó em lặng lẽ nói cười, lặng lẽ nát tan / Và từ đó em thành sương thành lửa / Tình nào không một nửa là mơ!

Xe cấp cứu đang rúc còi đó phải chăng? / Hàng giậu ấy, hoa Quỳ vàng đã nở / Hay nỗi buồn xưa một thuở vẫn chưa tan?

Em lặng lẽ cầu xin, lặng lẽ chờ mong / Lặng lẽ vỡ òa, lặng lẽ khô cạn / Lặng lẽ hồi sinh chứa chan trong tiếng gọi thầm tên anh!

Hàng giậu ấy, hoa Quỳ vàng đã nở. Hay nỗi buồn xưa một thuở vẫn chưa tan?

Trong cơn mưa

Mưa chiều nay buồn rơi / Từng hạt mưa rơi mãi trong lòng tôi / Mưa hoài trên đường xa / Mưa như câu hát nhớ thương ngày qua / Ôi vì đâu, vì đâu? / Mà lòng ta nghe nhói lên niềm đau / Thương tình xưa chìm sâu / Vô tình hạt mưa nặng trĩu u sầu

Sao tim ta muốn quên, muốn quên đi những tháng ngày / Khi đôi ta bên nhau anh đã trao bao nồng say / Chỉ còn niềm đắng cay, đắng cay trong trái tim này / Những khiến mưa chiều nay gọi về tháng năm vời xa

Mưa chiều nay buồn rơi từng hạt mưa rơi mãi trong lòng tôi

Trong giấc mơ xưa

Em ra biển lớn biển đã cạn / Em vào rừng sâu, rừng chỉ còn lá mục / Em về với anh để nghe lời giã biệt / Trở về nhà cửa đóng lặng thinh

Không lẽ thế cái ngày anh đến / Mắt phiêu diêu mùa thu chết ngang trời / Tơ trời mỏng manh giăng trong nắng / Em cười say rượu ủ trong tim / Thôi đừng tiếc, đừng thương, đừng nhớ / Để em về tha thiết ở trong anh / Thôi đừng yêu đường thương đừng nhớ / Để tình em đượm nỗi mất anh

Câu ca thiếu nữ / Xanh vợi ban mai / Con đường thiếu nữ / Buồn giăng lưng trời

Rồi mai em chết / Còn gì trên đời.

Thôi đừng tiếc, đừng thương, đừng nhớ. Để em về tha thiết ở trong anh

Trong miền ký ức

Mất rồi con đường bụi đỏ / Mất rồi những chuyến xe đông / Nắng dần chạy vào đôi hàng lá thẫm / Mất rồi anh ở đâu / Con đường ngong ngóng / Em ngu ngơ giữa chợ người / Xa xa trong miền ký ức / Có lẽ một dòng sông / Xa xa đôi bờ dốc nắng / Mênh mang một chiều đông / Một nóc nhà thờ và gió / Xa lắm rồi, xin đừng gặp lại / Em về bụi đỏ tìm anh

Mất rồi anh ở đâu? Con đường ngong ngóng Em ngu ngơ giữa chợ người

Trước mồ cha

Một mình con trước mồ cha / Chiều chưa xuống đã sương sa ướt đầu / Cha nằm một cõi xa xăm / Hắt hiu nắm cỏ âm thầm nắng mưa / Thoảng cơn gió từ ngàn xưa / Bao nhiêu buốt lạnh lùa vào tim con / Đôi mươi năm tháng mỏi mòn / Bao vinh nhục cũng chỉ còn hư không / Cha nằm giữa cõi mênh mông / Trên mồ gió vẫn nhớ tàn ngẩn ngơ / Dòng sông vẫn chảy bơ vơ / Cõi đời cát bụi mịt mù cha ơi

Dòng sông vẫn chảy bơ vơ. Cõi đời cát bụi mịt mù cha ơi

Từng giọt café

Từng giọt café rơi / Đắng lòng anh từng giọt / Mắt em màu mật ngọt / Tóc em màu café / Từng giọt café rơi / Trong lòng anh muộn phiền / Khẽ rơi từng kỷ niệm / Vào câu hát bồng bềnh

Tình yêu rồi sẽ qua / Với những chiều băng giá / Lòng anh chợt xót xa / Trái tim thành viên đá / Muốn hoà tan tất cả / Trong ly café đen / Muốn hoà tan tất cả / Trong ly café em / Tình ta vẫn còn đây

Trái tim thành viên đá. Muốn hoà tan tất cả trong ly café đen

Về lại phố xưa

Rồi cũng về lại phố xưa / Về trong mùa thu bồi hồi làn mưa lối vắng / Rồi cũng về lại phố quen / Về trong tình em dịu dàng, dịu dàng

Lại đi trong đêm bình yên, bình yên / Cơn gió lang thang về chốn quê nhà / Lại ghé con sông từng đêm, từng đêm / Rì rào bên ta nỗi nhớ khơi xa

Về đi bên nhau cùng bao buồn vui / Sau những tháng năm ở chốn quê người / Dù mãi cách xa người ơi / Tình yêu này vẫn còn mãi trong tôi

Dù mãi cách xa người ơi. Tình yêu này vẫn còn mãi trong tôi