Rhymastic

Băn Khoăn

Nếu biết trước đoạn đường dài, liệu chân ta còn bước. Hay ta đợi trôi hết ngày mai rồi lại ngồi trách móc tâm ta bạc nhược. Nếu biết điều ta làm là khờ dại, liệu còn dấn thân lên phía trước. Hay ta sẽ dừng chân đứng lại, như một kẻ âm thầm mà vô phương. Ta có đến nói lời yêu nếu biết trước em sẽ chối từ? Ta có thề non hẹn biển nếu biết không thể giữ trọn lời hứa? Ta có nhớ lại quá khứ dù biết chẳng thể trở lại nơi xưa? Ta có còn mong những tia nắng nếu biết trước một ngày mưa? Nếu như biết một kiếp đời nghèo khổ, ta có giữ lấy ước mơ? Có miệt mài bên cây bút, trải lòng ta suốt từng giờ? Hay ta sẽ tìm một bến đỗ và tạm gác lại tuổi thơ. Đuổi theo đồng tiền và danh vọng, cho khao khát kia đợi chờ. Ta có trải ra những xúc cảm nếu biết chẳng một ai nghe? Để ngày mai cho râu tóc rậm ta ngồi và ngắm lại thời trẻ. Câu trả lời luôn là có, bởi ta biết cuộc đời là như thế. Dù có lạc lối, tiềm thức sẽ lôi ta về.

Ta sống vì tiếng lòng thôi thúc chứ chẳng sống dựa vào những hoài nghi. Nên nếu trên đường đời ta vấp ngã, ta có phủi sạch quần áo và lại đi? Dù ta biết tiền bạc có giá trị, và miếng ăn làm ta phải nghĩ. Nhưng nếu ngày mai ta trở thành cát bụi thì nơi đây còn lại gì? Ta có đóng cửa được trái tim nếu ngoài kia có người vẫn đợi? Ta có còn ung dung tự tại dù biết lòng mình chẳng được thảnh thơi? Liệu còn muốn vươn ra thế giới khi biết ta chẳng hơn một mảnh đời? Liệu có còn mang giấc mơ âm nhạc nếu số phận ngăn ta cất thành lời? Ta mang băn khoăn ngập đầy con thuyền nhỏ rồi cứ thế ta ra khơi. Nếu phía trước nhiều sóng dữ liệu ta có tìm ra câu trả lời. Hay ta sẽ lại như bao kẻ khác nhắm mắt lại và thả trôi. Để đời đưa ta về vạch xuất phát, ta cúi đầu với lời tạ lỗi. Nếu ta thấy chân ta đã mỏi, tay ta có còn đưa lên. Có bám lấy từng ngọn gió vì trời cao kia ta vẫn chưa đến. Ai mà biết được, phía trước ta là gầm thét hay êm đềm. Chỉ cần biết một ngày mới luôn chờ đợi sau những màn đêm.

Cần

Lúc này đây tôi chẳng cần tiền và cũng chẳng cần danh tiếng. Tôi nói tôi không cần dùng đến chai rượu hay điếu cần để biến căn phòng này thành cõi tiên. Cứ gọi tôi là kẻ điên hay cứ coi như tôi đang nói luyên thuyên. Nhưng giờ trong màn đêm chỉ có mình tôi ở bên đống giấy bút và kèm thêm là một bản nhạc nền. Giờ thì hãy cứ để mặc kệ tôi. Cho tôi được tự do với những vần điệu mới. Để tâm tôi hòa mình với đất trời. Để lòng này được với đến những nơi xa xôi chưa từng chạm tới. Và xung quanh tôi như đang quay cuồng. Mông lung giữa những niềm vui và nỗi buồn. Tôi nói tôi không cần cầu kì trong ngôn ngữ. Chẳng quan tâm đến câu từ mà cứ để mặc cho nó tuôn.

Tôi chẳng cần có vẻ đẹp ngoại hình bởi vẻ đẹp của tôi nằm ở trong bản tính. Chẳng cần phẫu thuật chỉnh hình để cho mình nhìn giống như là minh tinh. Tôi chẳng cần bài hát này nằm trong top Zing. Chẳng cần tiền bạc rủng rỉnh, gái đẹp áo quần xúng xính. Tôi chỉ cần áo phông to, quần rộng thùng thình. Có cây mic đứng cùng mình và âm nhạc làm đồng minh. Quần áo tôi rẻ còn âm nhạc tôi lại đắt. Bởi người ta nghe nhạc bằng tai chứ không phải nghe bằng mắt. Và tôi tự hào về điều đó. Tôi chơi nhạc chẳng cần gò bó. Người ta chơi chữ ẩn dụ cả kho, còn tôi đem hết đi bỏ xó. Tôi chẳng cần dùng ngôn từ cao siêu, chẳng cần flow phải biến hóa ảo diệu. Tôi chỉ cần duy nhất một điều: Khi beat bật lên thì đó là lúc mà tôi phiêu.

Đam mê

Tôi gọi đó là đam mê, khi viết lên những dòng này. Khi thả hồn vào gió và mặc cho gió cứ bay. Khi cây bút trên tay trải nỗi lòng lên trang giấy. Khi cảm xúc nghẹn ngào mãi cứ vơi lại đầy. Dù một ngày, có thể tôi sẽ không còn đây. Nhưng mong cho những lời ca tôi viết sẽ mãi tồn tại. Để xác tôi đi nhưng phần hồn tôi còn lại. Bên cạnh hip-hop suốt những tháng năm dài. Bởi đã suốt bao lâu nay tôi gắn bó. Quay ngược kim đồng hồ về những ngày tôi còn nhỏ. Bài rap đầu tiên văng vẳng ở bên tai vẫn còn rõ. Từng kí ức tưởng đã phai vẫn đọng lại đến bây giờ. Những điều đó hình thành trong tôi một trái tim. Niềm đam mê mà bao lâu nay tôi vẫn luôn kiếm tìm. Để đến tận bây giờ, ngay trong từng hơi thở. Tôi mới nhận ra niềm đam mê ấy vẫn luôn chảy trong mình.

Đam mê ấy ở trong tôi dường như chưa bao giờ tắt, vẫn son sắt không thay đổi. Như một định mệnh hay một sự sắp đặt của ông trời. Tự khi nào mà hip-hop đã gắn chặt với cuộc đời tôi. Tôi nhìn vào mọi người, những người cùng chí hướng. Những mong tất cả cùng chung tay để dựng xây một con đường. Trải dài những cung bậc cảm xúc và yêu thương. Những khát khao cháy bỏng, những ước mơ những lý tưởng. Nhưng tại sao, cho tôi biết tại sao? Khi giấc mơ còn đó và hiện thực mờ ảo. Khi người ta đánh đổi đam mê để lấy cái danh hão. Và tình yêu hip-hop khi ấy ở tận nơi phương trời nào? Để tôi vẫn ngồi đây, đơn độc dòng cảm xúc. Cố tìm vết sơn mới trong miếng gỗ đã nát mục. Gỗ vẫn nổi và cuộc đời tôi vẫn trôi không dừng. Bởi tôi và hip-hop luôn chia sẻ một trái tim chung.

Homie

Con bé 15 tuổi, áo trắng quần kaki. Luôn mồm nhắc tao rằng mày sẽ trở thành một họa sĩ. Nhưng thời gian trôi qua, ước mơ ấy dần trở nên xa xỉ. Khi từng nét bút mày vẽ sẽ bị cuộc sống này làm mờ đi.

Mày còn nhớ ngày đó không homie. Khi hai thằng sinh viên nghèo vẫn còn chung một tô mì. Ngồi bàn chuyện thế giới, vẫn còn vô lo vô nghĩ. Mơ một ngày ra trường làm giám đốc, mở công ty. Nhưng cuộc sống chẳng mở rộng cánh cửa màu hồng cho ai. Khi mày an phận với kiếp làm công kiếm từng đồng sinh nhai. Tiếc nuối cho những giấc mộng khi thời gian không trở lại. Chỉ biết gửi lòng vào trong những tiếng thở dài. Và ngày mai lại chén rượu với điếu thuốc lá cầm hơi. Mày ngồi đây nghĩ về giấc mơ một thời đã quá tầm với. Rồi lại lao thân vào với kiếp ke và đá mà chơi. Trước khi mày kịp nhận ra mày đã tự tay tàn phá cuộc đời. Để rồi, phút giây này ngồi đối diện giữa mày và tao. Ngăn đôi bởi chấn song sắt tao vào thăm mày trong nhà lao. Còn đâu những lời tâm sự cùng biết bao hoài bão. Để bây giờ chỉ biết nhìn nhau chẳng nói nổi một lời nào.

Và ta lại gặp nhau rồi homie. Mày là con bạn thân duy nhất của tao đó homie. Tuổi thơ mày gắn liền với những nỗi khổ trong viện cô nhi. Nhưng chưa bao giờ cuộc đời này đối với mày là vô vị. Con bé 15 tuổi, áo trắng quần kaki. Luôn mồm nhắc tao rằng mày sẽ trở thành một họa sĩ. Nhưng thời gian trôi qua, ước mơ ấy dần trở nên xa xỉ. Khi từng nét bút mày vẽ sẽ bị cuộc sống này làm mờ đi. Rồi mày lên đô thị, mong cho cuộc đời được chuyển hướng. Một năm trôi qua mày bỗng thành gái bán thân trên giường. Cuộc đời nổi trôi, chỉ biết chờ đợi từng lúc lên xuống. Mang danh dự ra đánh đổi lấy sự nhơ bẩn làm tiền lương. Giờ đứng trên đường bắt gặp ánh mắt giữa mày và tao. Ngăn đôi bởi dòng nước mắt ngập đầy khổ đau. Còn đâu những lời tâm sự cùng biết bao hoài bão. Để bây giờ chỉ biết nhìn nhau chẳng nói nổi một lời nào.

Lạc

Lạc… Ta lạc vào giữa những dòng trăn trở. Tiệc tan đêm tàn, ta miên man với những tấc thơ. Có bút có mực, có người bạn là những trang vở. Nhẹ nhàng như thế ta cứ lạc vào một giấc mơ. Và ta cũng chẳng nhớ đây là đâu. Có vẻ như ta đang đứng trên một góc phố khu gầm cầu. Trong thân xác một thằng nhỏ áo ba lỗ, dắt theo sau một đứa em gái mù lòa mà nó chẳng rõ đang đi đâu. Có lẽ là tới con ngõ ở đằng sau. Nơi một thằng thanh niên đang đứng chờ và ra dấu. Thoáng giật mình, ta lại lạc giữa một lô những hàng lẩu. Tay cẩm rổ kẹo cao su “Cô ơi cô mua dùm cháu.” Đêm qua mau, ta lại thấy mình trong một căn gác. Cạnh thằng thanh niên kia đang ngồi đong đếm từng đồng bạc. Rồi hồn lìa khỏi xác, trở về chiếc bàn thân quen còn chút hơi men nơi cổ họng.

Lạc… Ta lạc vào giữa muôn vạn làn khói. Bay thật chậm như thân xác này đang trôi. Miệng muốn nói, tay muốn viết mà như cạn lời. Rồi cứ thế nhắm mắt lại, ta lạc vào trong đêm tối. Gió đang rít hai bên tai. Xung quanh ta bao nhiêu người ta chẳng biết ai là ai. Lạc giữa tiếng xì xào, mọi thứ tối sầm lại. Bỗng nhận ra mẹ đang nằm cạnh ta, mắt mẹ nhắm mãi. Lạc vào trong mơ hồ, ta nghe tiếng khóc mếu. “Mẹ ơi cứu con với.” Đâu đó tiếng thằng nhóc kêu. Đầu ta quay, ta vùng vẫy giữa dòng nước xoáy. Để bỗng thấy có vòng tay ai ôm lấy đây ta không hiểu. Phải chăng cùng một người trao ta hai lần sự sống. Để đổi lại là linh hồn trở về với hư không. Ta lạc một lần nữa giữa những tiếc khóc vô vọng. Giữa những nén nhang, chiếc khan tang và nắp quan tài đã đóng.

Và ta lạc giữa dòng kí ức năm xưa khi ta còn có bố lo miếng ăn ngày dăm bữa. Đứa em gái mới ngày nào còn đang thời ẵm ngửa. Giờ đã lon ton chạy đùa dưới những góc nắng ban trưa. Đâu còn nữa những ngày tháng vui vẻ bên nhau. Khi những bữa cơm dần bị bố thay bằng những đêm nhậu. Chén rượu đầy bố uống cạn để cho quên sầu. Và để thay những nụ cười bằng những trận đánh ngày một thêm đau. Đến một ngày, khi những trận đòn vượt qua tầm kiểm soát. Đứa em gái tội nghiệp vô tình bị mảnh chai đâm vào mắt. Miệng nó khóc, máu nó chảy, tay nó nắm thật chặt. Ta kéo nó chạy, bỏ lại sau lưng tiếng la mắng quát nạt. Và tiếng chửi vẫn cứ đuổi theo mỗi con phố ta qua. Đến khi ta nghe tiếng xe đâm mạnh và tiếng bố ta la. Đó là khi ta lạc giữa mông lung và sợ hãi. Cứ thế ta đi lạc, mãi không thể trở lại.

Ta lạc giữa những thân quen. Lạc trong cơn say mềm. Lạc giữa những xô bồ. Ta lạc giữa những góc phố. Lạc trong bao đêm lạnh. Lạc giữa những âm thanh. Ta lạc giữa những chơi vơi. Rồi lạc vào một mảnh đời.

Phán xét

Thứ âm nhạc này đến từ góc phố. Nơi bụi bặm và mùi ẩm mốc đóng đô. Mày chỉ quen với mùi giấy bạc hòa giữa chồng nhung lụa. Lấp lánh, thảm đỏ, mày sống như vua. Thế giới của tao, mày đứng đâu có vừa. Những âm thanh này trầm quá, não đâu đủ sâu để chứa. Từng câu từng chữ này mang theo cả máu và lửa. Và cả chất thép mà rap Việt tự hào năm xưa. Tao được bào giũa từ gian khổ, tôi luyện từ lâu. Những vết sẹo mờ, mồ hôi đổ, pha quyện vào nhau. Mày đâu nhìn rõ những điều đó, những câu chuyện đằng sau. Để thân xác tao bây giờ dù méo mó, vẫn hiên ngang cao đầu. Mặc những định kiến giam cầm hơn nhà lao. Khi tiếng đàn muốn được chạm tới ngàn sao. Mặc cho người đời soi nhau trên mọi trang báo. Tao vẫn vỗ ngực tự hào.

Mày ghét vì mày không hiểu được ra. Dò xét mọi chuyện một chiều vội vã. Mày đâu biết cảm nhận những điều mới lạ. Chỉ biết dùng chiêu trò để mong vơ vét về mình thật nhiều ngợi ca. “Yeah, ai là siêu, ai là chất?” Ai cũng muốn vênh mặt tự kiêu ta là nhất. Có đứa thích lôi đủ kiểu những lời đàm tiếu ra làm thân. Người thì dùng fan đá xéo, hòng bóp méo đi bao sự thật. Và nghệ thuật bị thay thế dần bằng những mẩu chuyện scandal. Khi lời mày hát chẳng còn hấp dẫn bằng việc hóng biến trên trang mạng. Những trò tai tiếng gây xao lãng mới đáng ngấu nghiến đem ra bàn. Thế giới âm nhạc lại chìm đắm vào những cuộc khẩu chiến dài lan man. Và dần dần, tất cả đều thành con rối trong tay fan. Ngay cái ngai vàng mày đang ngồi đó cũng là họ dẫn lối cho mày đến. Điều mày cần đánh đổi là thể diện, một gương mặt cười đầy trìu mến. Và đó là mức giá sàn để mày được ngàn người gọi tên.

Giờ gióng tai mà nghe. Nghe tao nói này giữa tao với mày biết sao đúng sai mà chê. Trăm lời xằng bậy ngàn người đứng vây hết ai cũng thấy hả hê. Vị thế mỗi ngày lên xuống đổi thay chả ai cùng vai lẫn vế. Vậy sao phải thù dài đến thế? Hay tại cái tôi nó trỗi dậy? Hay tại miệng lưỡi lại cay. Lòng mày mong chờ đến giờ tỉnh ngộ nên sợ chén cuối lại say. Chất xám này chỉ để đổi lấy được đôi phút tiếng nói giãi bày. Cứ rúc vào đó mãi vậy bao giờ đến lúc yên đời mai nay. Sẽ luôn có đầy những thằng đi gieo nghiệp mà vẫn muốn gặt thành quả. Ôm theo cả đống lời cay nghiệt mỗi khi vác mặt về nhà. Cuộc đời của mày hèn nhất là chửi đến bậc mẹ cha. Cái cách hành xử của loài động vật chưa được cập nhật tiến hóa. Nhìn xem lũ bạn của nó, ngày xưa hiềm khích chửi Swag tóe loe. Bây giờ cũng đã phải biết đầu tư clip khoe gái khoe xe. Nên bỏ đi tư duy cũ rích và đừng bốc phét về cái đam mê. Vì chỉ mày biết còn lại những gì khi màn hình tắt tất cả ra về.

Sad Flow

Ai nói rằng lời nhạc ta sẽ chẳng viết trọn được hết câu. Chỉ là bức họa ta vẽ đến đây bỗng dưng phai hết màu.

Sad flow. Ta luôn tự hứa sẽ không đưa hình bóng ấy vào rap đâu. Sẽ không để cho âm nhạc mình mang hình dáng những vết đau. Buông tay nhau tự nhắc lòng mình “Gotta let go.” Gotta let go babe. Để cho không gian. Hay cho tất cả những gì bao vây quanh ta bớt nồng nàn. Và cho tiếng đàn lấn át được hết đi những trống vắng. Để những tiếng bass thu mình vào rồi dần đọng lắng. Chìm đi nụ cười ai trong nắng. Nốt cao bỗng hóa trầm. Đôi tay bỗng muốn run lên. Nghe đâu đó lời thì thầm. Tiếc nuối những điều vội đi khi vừa đến. Ồn ào bỗng hóa lặng câm khi kỉ niệm ùa về trìu mến. Lời ca bỗng trôi chậm như ngày ấy vẫn còn dịu êm. Ta như quên đi rằng tấm thân này mang nhiều tâm sự. Ta như quên đi rằng trái tim ta vẫn đang cầm cự. Ta để những dòng flow mang đi những tháng năm cũ. Để người đời nghe lời rap tự hiểu tâm tư. I'll see you in my sad flow.

Sad flow. Có ai nói rằng thiếu đi tình yêu thì ta sẽ chết đâu? Ai nói rằng lời nhạc ta sẽ chẳng viết trọn được hết câu. Chỉ là bức họa ta vẽ đến đây bỗng dưng phai hết màu. Biết phải làm gì tiếp sau. Có lẽ cứ ngơi tay nhắm mắt cho tâm ta nhòa đi hết kí ức của nơi đây. Hoặc đợi cho cảm xúc trong ta được âm vang kia phơi bày. Thả lòng nhẹ trôi bay đi giữa u ám của trời mây. Biết đâu ta khơi dậy được những màu yêu của thời ấy. Rất ngọt ngào nhưng đi qua mau. Cũng như những giấc chiêm bao kia chỉ mình ta thấu. Thôi ta cứ lưu lại chiếc áo gió bay khi xưa qua cầu. Để thêm trân trọng về những gì ta đã trao nhau. Nốt trầm ta cũng đã xướng. Sầu nhớ chắc cũng đã vương. Người giờ chắc cũng đã hưởng dấu yêu mới nơi tha phương. Cứ để nhạc ta mang danh bến đỗ những đêm qua đường. Ẩn hiện hình bóng người mà ta thương.

Quên sao đây những yên bình ngày ta chung lối đi. U mê những ân tình mình trao nhau những khi. Yêu thương vẫn chưa làm lệ rơi hoen ướt mi. Nơi đây ta còn lại được gì. Hôn lên những giai điệu thầm mang theo gió bay. Ai mang dáng yêu kiều để ta trao đến tay. Nơi đây vốn u buồn nhạc ta đâu có hay. Hồn ta đem giam trong tù đày

SS Beast

Tao thành kẻ nô lệ của từng câu từ này được viết lên cánh tay như đóng dấu.

OK cơ thể bắt đầu mất kiểm soát rồi. Bộ não ta dần thấy thèm khát mồi. Dần cảm nhận sự đổi thay đang làm trổi dậy hình dáng dị dạng một thân xác mới. Đâu phải vì ta đang high. Đâu cần lí do khi ta on mic. Chỉ đơn giản là hình thành một phản xạ khi nghe tiếng beat đập rung tai. Beat cứ chạy vì dòng flow cứ chảy bằng âm thanh đang cấy vào trong đầu. Tao thành kẻ nô lệ của từng câu từ này được viết lên cánh tay như đóng dấu. Spaceboy for life. Go harder that’s right and một khi âm nhạc tao thức giấc là nhạc mày tự động chuyển sang chế độ silence. Bởi ngôn từ này cứa sắc hơn dao. Mang theo tất cả dòng nhạc Đông Tây Nam Bắc chúng tao. Để từng câu rap này đóng thẳng vào não. Những kẻ đã xấc và láo và tự nhận phong trào. Đà tao đang tiến, chớ đứng trước mặt tao mà làm phiền. Kẻo từng câu và từng chữ tao mang theo giấy báo tử đưa mày vác tới giấc ngủ mà thăng thiên.

SS Swag

Bass drop, low key, phiêu nhạc và thả vần. Một mic, một beat, điều cần tắt, ta lại châm.

S for the Space. B for the Best. Middle finger for you haters khi bọn tao đứng đây chơi rap. Flow hard, thả hồn bay. Khói trắng còn tỏa là nhạc tao còn cay. Get high, smoke weed, all nights, all days. Anh em tao mang chữ S đi càn quét trên khắp đất Việt. Đưa Underground lên đỉnh cao, âm nhạc bọn tao giờ đây bất diệt. Rít một hơi, tay vẫn viết, cảm xúc này vẫn cứ tuôn. Vẫn hàng ngày làm chúng mày say như nhạc LK, cảm thấy cần là cuốn. Đem chất riêng ra tạo xu hướng, đánh vần chữ S.W.A.G. Con đường bọn tao đang đi không hề có đối, haters you know me? Bass drop, low key, phiêu nhạc và thả vần. Một mic, một beat, điều cần tắt, ta lại châm.

Vẽ Khói

Mặc cho ngoài kia dòng người hối hả. Ta nằm nhắm mắt cho dòng đời đi qua.

Vẽ khói ra mây. Làm vua chốn bồng lai là ta đây. Linh hồn ta đi tìm nguồn cảm hứng khi nét bút này tạm dừng đưa lên từng trang giấy. Jagermeister ta say. Puff puff pass, trao tay. Khép mắt lại để ta như muốn bao vây bầu trời sao này không cho tháo chạy khỏi bức tranh ta đang tạo đây. Và căn phòng ta đang đầy màu sắc. Qua làn khói chuyển sang đầy màu nhạc như thay xác. Miên man giữa vạn vật đang bày trước mặt. Thiên đường dường như đang bay trước mắt ta đưa tay phác. Không còn gì níu chân ta. Thả hồn người nghệ sĩ vào thật chậm rãi. Để từng câu từ này tự nhấn nhá. Và ta vẽ lên từng tiếng beat đập bên tai.

Vẽ những thứ ta đem mang chôn sâu mà không ai đi tìm được. Rồi vẽ những thứ ta đang mơ thuộc về ngày mai không ai biết trước. Và vẽ những góc khuất xung quanh ta rồi pha thêm chút lòng người. Để cứ thế ta cho ra bức tranh mang màu đời. Miệng nhả khói. Khói nhả thành lời. Lời thả trôi và trôi ra cuộc đời.

Mơ màng không vội vàng. Ta đợi bóng đêm kia hóa trời sáng. Lấy chút nắng để tô lên sắc xám, màu hắc ám ấy đang bám theo làn khói trắng. Lời ca ai nghe sao man mác buồn. Nhạc ai chơi sao nghe khác thường. Dẫn ta vào chốn mê cung giữa cả ngàn phương ta nguyện lạc đường để tìm đến người nhạc trưởng. Để hồn ta bay như khói nhả mờ nhân ảnh như người cổ xuất thi ca. Mặc cho ngoài kia dòng người hối hả. Ta nằm nhắm mắt cho dòng đời đi qua. Vẫn gửi tâm nguyện vào trong bức tranh lớn, dùng làn khói để vẽ lên khát vọng này. Để rồi mở mắt ra ta nhìn xuống, chỉ còn lại một điếu cần duy nhất trong tay.