Ru

Quốc Bảo

1

Chợp mắt đi em tình trắng như bông
Mình giữ không cho khóc thầm
Thấy không em ngoài tiếng gió
Có chi đâu đáng sợ.

Yên ngủ đi có anh
Trông nom em từng giây
Anh hôn em cả khi nàng mơ
Giấc mơ êm nhẹ.

Đừng khóc nghe em
Đừng khóc trong mưa
Mình giữ cho yên ấm này.

Mình đã yêu nhau từ lúc cơn mưa
Còn mới tinh khôi chớm mùa
Đã yêu nhau từ kiếp trước
Dắt nhau sang kiếp này.

Em ngủ đi có anh
Em không lo sợ đâu
Anh ôm em để không còn giông bão
Vương thân nàng.

Đừng khóc nghe em ngủ nhé em yêu
Tình vẫn cứ yên ấm mà.

2

Kìa mưa đã chan chứa trên tình xanh
Kìa vòng tay siết thì thân em vẫn lạnh
Nụ hôn nóng em vẫn run
Dù tình lớn không vừa
Thì ai che chắn gió mưa cũng thừa.

Kìa tình khóc hay tiếng mưa nửa khuya
Người tình bật khóc làm cho mưa não nề
Từng đau đớn này có khi
Gặp hạnh phúc không màng
Gặp cơn vui tới có khi ngỡ ngàng.

Lạnh dần lên, dần lên mãi không ngừng
Tình sinh ra gặp thương khó khôn cùng
Ngoài kia mưa đã im hơi
Mà đây tiếng khóc không vơi
Tình đành nằm xuống thê lương qua đời.

3

Ngày vui cũng tan, lời vui cũng tàn.
Mùa đi, bước vô tình như tình ta đó.
Thầm tiếc khi tình bay biến,
Thành mưa che mặt ta.
Một khi dứt tình, dứt theo lời ước thề.

Còn mưa với ta, thành đôi khó gì.
Chỉ không có em, về trong màn mưa tím.
Chỉ thiếu, môi cười hồn nhiên.
Chỉ mất, riêng tình thôi.
Dù ta, cố gọi cũng không lời đáp lại.

Dưới mưa… ta đi… tìm em buốt chân không thấy…

Thì mưa cũng vui, còn hơn điếng lặng.
Chỉ không nỡ xem tình qua mùa yên ấm.
Lìa xa không còn gặp gỡ,
Thì thôi xin nhận mưa.
Làm chứng cứ càng đấm say càng não nề.

Dưới mưa… ta đi… tìm em buốt chân không thấy…

4

Mới một ngày bão dông
Đã mệt nhoài hết thân
Xám một màu khó khăn
Trên người trên phố.

Mới một ngày đã vơi lòng hiền
Bão làm quà đắng cay buồn phiền
Lúc tàn mộng vẫn nghe
Trời khóc.

Mới một ngày đấy thôi
Chén rượu nhạt dốc vơi
Mới một ngày đã quên ngay
Hình dung cũ.

Bão một ngày bão thêm một ngày
Bão ngoài trời bão trong lòng này
Uống rượu nhạt vẫn nghe
Miệng cay.

Khơi hết lên những con sóng động
Một lần đi cho hết
Thế rồi đời cũng qua
Mặc dù bất an mặc dù bão dông hoài.

5

Lần bão tới, lúc cây vẫn còn lá biếc
Tóc chưa nhuốm màu cõi chết
Nói thưa vẫn còn thắm thiết
Có bao nghĩa tình trút hết
Tay nắm chặt tay.

Lần bão ấy, có em ân cần bên anh
Lúc chưa tin tình mong manh
Tàn sau đợt bão
Còn đắm đuối sẽ không nghe
Cây trong vườn hấp hối
Tình mới lớn, thật vui.

Ngày tháng úa, có khi không kịp thấy nữa
Trái tim chưa hồng đã rữa
Tiếng thưa nín bặt trơ trơ
Vết môi thắm hồng cũng vỡ
Không biết vì sao.

Rồi bão tới, chúng ta không còn bên nhau
Chúng ta quên từng yêu nhau
Tay khô lòng nát
Thì cũng thế, nhớ hay quên
Cây trong vườn cũng gẫy
Tình cũng đã biệt tăm.

Cười nói tiếng lạnh băng
Mà cứ hát hoài câu vô nghĩa.

6

Nàng thơ ơi, giờ êm vui
Nếu cơn mưa làm anh lạnh
Cần em ấm lòng.
Ngồi bên anh nàng ơi
Trời làm mưa trút đầy vơi
Chờ đợi đang trong cuộc yêu
Và yêu ngút ngàn
Có em mang tình yêu
Chẳng ghen mưa bão.

Cám ơn em đã dành cho anh
Nụ cười thơm như sữa mẹ
Cám ơn em đi mang đến một bình yên
Tim anh đang tâm tối nở hoa
Ngân ngân bài hát
Lời hát bay không vươn lệ
Từ trái tim anh vui tìm
Mưa gió tan thôi.

Tìm mưa đi, càng thêm yêu
Giữa cơn mưa nàng như mặt ngọc
Vùng lên ánh hồng
Kể anh nhé nàng ơi
Chuyện không đâu cũng làm vui
Chiều xuống đêm dần
Em và anh vẫn tìm
Có em trong lòng anh
Chẳng nghe mưa bão.

7

Em là mưa về trong chiều anh
Phủ lên hồn anh một bức lụa trắng
Viết riêng riêng câu thơ trầm, hương yêu.

Em làm mưa thật hay là
Anh nhìn ra thành mưa
Vì em toàn thân ngời sáng,
Sáng đi em cho cây cành sống lại.

Em thật em phải không
Tình yêu của anh nguồn vui của anh
Mưa là em là bức lụa trắng
Về phong thật kính mùa anh.

Em về ôi bình yên về theo đời sống
Từ đây lời hát từ đấy mà sinh,
Hỡi cơn mưa của anh,
Gió sương anh ngày giờ linh.

Mưa về mưa về thâm trầm
Gieo nhạc khúc lặng lẽ vào anh để anh
Sẽ thương yêu mưa như là thương em
Huy hoàng ôi đợt mưa trần thế
Phù phẩy một cõi còn ta là ta thì ai?
Biết thoát đi đâu cho được hỡi nàng.

8

Về phố trong mưa lả lơi
Vần múa dưới hiên đen
Điệu múa xa xưa hồng hoang
Ăn mòn bóng đêm
Bóng ai trên đường đen oằn
Xuống dưới mưa lạnh
Hình hài không ai chờ đón
Sau qua được cơn mưa.

Về phố trong ra màng mưa
Chỉ thấy thấu xương lạnh
Mở mắt trong lên màng mưa
Khi lòng vắng tanh
Có ai đang chờ tôi
Thì nhớ đến lại gọi
Để đừng mong nhau mà chết
Trong mưa lòng không an.

Mưa dâng vẫn không ngờ
Mùa tình đã qua
Mưa thêm hay mưa tạnh
Cũng có khác nhau gì
Mưa tuông tưới lên tình
Tình càng héo hon
Tôi không nghe em gọi
Cứ ngỡ em không về.

Một giấc chiêm bao vậy thôi
Chẳng có chút mưa nào
Tỉnh giấc khi đêm vừa lên
Trăng về rất xanh
Vẫn em đang chờ tôi
Dìu lễ rót kia rồi
Tình này không may mà chết
tôi còn một cơn say.
Say trăng chứ say tình
Kẻo tình nhẫn tâm
Say mưa không say người
Liu riu say cơn cười.

9

Nghe chừng như tiếng trăng rơi vô hình
Nghe chừng như đá lăn sang mình
Nghe chừng như xé lụa khuya
Nghe chừng như nước tuôn trôi
Cả những đêm mê cả xác thân tê.

Nghe chừng như mấy trăm năm ùa về
Nghe chừng như có ai đưa hồn về
Nghe chừng như gió đến chơi cho đừng âm u
Nghe chừng như ta cố vui không sao vui được
Nghe thì vui đấy nhưng không vui thật
Tim từ xưa đã mang thương tật nguyền
Nghe lòng đau nhói từng cơn.

Nghe chừng mưa có thiên thu
Trọn kiếp cho không
Để tính cơn đau?

Nghe chừng ta dốc hơi ra thì vừa
Ca bài ưu ái cho ta bội thề.