Paris
Cô đứng trong phòng thử quần áo, trước một tấm gương lớn, có thể thấy từ đầu tới chân, bên cạnh là một chồng quần áo còn nguyên mác, nhưng không phải do cô tự chọn.
Sáng nay, từ trường mẫu giáo của thằng Mike, cô tới thẳng khách sạn Mercure, và ngay sau đó nhân viên lái xe của doanh nghiệp đối tác đã đưa cô và anh Mai đến cửa hàng Lafayette. Lên tới tầng dành cho phụ nữ, anh Mai bảo: “Anh đi tìm chỗ hút thuốc lá, thẻ Visa có gần chục nghìn, mua xong gọi điện, anh quay lại đón”. Cô giật mình. Cô cứ tưởng anh Mai đến đây để mua quà cho Sài Gòn. Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã ra tới cầu thang. Cô không biết phải làm gì bây giờ. Cô cất thẻ Visa vào túi xách tay, tự dưng cảm thấy tay như trĩu hẳn xuống. Chưa bao giờ cô có một số tiền lớn như thế. Sau đó, một nhân viên bán hàng tiến lại gần hỏi cô cần mua gì: váy ngắn, hay váy dài, hay quân kiểu, hay áo sơ mi, hay áo khoác mỏng… Hỏi câu nào, cô cũng không trả lời được. Từ ngày chia tay Kai, cô hầu như không để ý tới quần áo. Một hôm, cô đã mở tủ, soạn tất cả những gì mà cô từng mặc lúc đi gặp Kai, xếp chặt hai thùng các tông, rồi đem xuống hầm. Giờ đây, trong tủ của cô chỉ còn lại vài bộ quần áo cơ bản. Đôi khi cô nghĩ, nếu Kai vô tình nhìn thấy cô ngoài đường, có lẽ cũng khó nhận ra.
Lúc này, đứng trước gương và bên cạnh chồng quần áo mà nhân viên bán hàng đưa cho, cô không biết phải thử cái nào trước. Cô lần lượt cởi quần áo trên người, vừa cởi vừa nghĩ ngày xưa Kai rất thích cởi quần áo cho cô. Mỗi khi hai người hẹn nhau lên căn gác nhỏ ấy, anh đều bắt cô ngồi yên để anh lần lượt tháo từng khuy một trên chiếc áo mà cô đang mặc, rồi gỡ những nút nhỏ ở hai bên tay, rồi kéo phéc mơ tuya quần, rút thắt lưng.
Hai người thường làm tình trên mặt sàn gỗ. Hai tay anh ôm lấy lưng cô, mỗi động tác đều chậm, mỗi động tác đều khiến cô tìm ra một điều gì đấy của anh mà cô chưa từng biết. Thiên hạ nói rằng làm tình là lúc người ta bộc lộ phần thú trong con người mình. Với Kai, thì dường như lại khác. Lần đầu tiên, cảm giác của cô chẳng có gì ngoài lo lắng. Cô nghĩ rằng cô đã không đủ sức hấp dẫn anh. Mất hết kiên nhẫn, mấy giây sau, cô đã quẫy một cái rất mạnh khiến anh phóng tinh ngay lập tức. Cả hai im lặng mặc lại quần áo. Nhưng càng những lần về sau, cô càng cảm thấy hưng phấn. Cô hiểu ra rằng, với Kai, làm tình không phải là bộc lộ phần thú trong con người mình, mà bộc lộ phần người mà mình ao ước được như thế. Bình thường anh cáu kỉnh bao nhiêu thì lúc làm tình, anh bình tĩnh bấy nhiêu. Bình thường anh vội vã, khô khan bao nhiêu thì lúc làm tình anh từ tốn, dịu dàng bấy nhiêu. Càng những lần về sau, cô càng chắc rằng, cô khao khát được làm tình với anh để khám phá cái phần người mà anh ao ước được như thế, để khám phá giấc mơ thầm kín nhất của anh, giấc mơ chỉ có anh và cô biết mà thôi. Thế nên, thay vì nhắm mắt hoặc lim dim như phần lớn phụ nữ khác thì cô lại cố mở mắt thật to để nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, để theo dõi những biến chuyển kỳ lạ đang diễn ra trên ấy. Và Kai cũng vậy, khi làm tình với cô, anh cũng mở mắt thật to, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, để theo dõi những biến chuyển kỳ lạ đang diễn ra trên ấy, để tìm hiểu giấc mơ của chính mình.
* *
Hai người làm tình trên mặt sàn gỗ, trong im lặng. Phòng nóng rực vì ở tầng áp mái, bao nhiêu hơi nóng của mùa hè đều hấp thụ hết cả. Lần nào anh cũng đến trước, mở cửa sổ và cửa ra vào, đổ một xô nước lạnh lên sàn gỗ, che cửa sổ trông xuống đường bằng một tấm vải đỏ mà anh đã tìm được trong một cửa hàng cạnh nhà. Phòng ngập trong màu đỏ. Trong cô dâng lên một nỗi thèm khát khôn tả. Anh thường nằm lên người cô, hai tay vòng xuống lưng cô, hai chân chạm sàn, dướn mình một cái để đi vào trong cô, rồi nhẹ nhàng đẩy cô tới khắp các ngóc ngách của căn phòng. Còn cô thì duỗi chân và thả lỏng người, hai tay đặt lên vai anh, và mắt bao giờ cũng mở hết cỡ nhìn vào khuôn mặt anh. Bây giờ nghĩ lại, cô tưởng tượng khuôn mặt cô lúc ấy cũng nghiêm trang phải biết. Sau đó, cô nghĩ chẳng bao giờ anh và cô có khuôn mặt biến dạng vì khoái cảm hay ngất ngư say đắm như thiên hạ. Anh và cô, hai khuôn mặt nghiêm trang đối diện với nhau, hai cặp mắt cùng mở to hết cỡ, để cùng nhìn vào giấc mơ thầm kín nhất của anh. Lần cuối cùng, sau khi làm tình xong, hai người rẽ vào một phòng triển lãm tranh nằm ở tầng trên cùng một nhà máy bỏ hoang. Đứng trước một bức tranh lớn mà Kadinsky vé ngôi nhà nơi tuổi thơ của ông đã trôi qua, nhìn từ trên xuống, trong ánh chiều ảm đạm của mùa thu, anh nói vào tai cô một câu khá dài mà cô chỉ nghe được đoạn cuối: “… dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng không quên em”. Cô không hiểu gì cả, cô muốn hỏi anh về Kyoto, về tuổi thơ của anh, về những điều anh chưa bao giờ kể cho cô và cô chưa bao giờ dám hỏi anh… Không một cuộc chia tay nào thấp thoáng trong cô. Cô mỉm cười và quay đầu chạy. Trong tàu điện ngầm, cô đã thiếp đi một lúc và chỉ tỉnh dậy khi xung quanh chẳng còn có ai, trên loa thông báo tàu chuẩn bị đi vào đề-pô. Lần nào làm tình xong, cô cũng cảm thấy cần thiếp đi một lúc. Nhưng cô chưa bao giờ kể chuyện đấy với Kai. Nói chung, anh và cô không bao giờ nói với nhau những chuyện kiểu này, như thế nếu nói ra bằng lời thì giấc mơ sẽ mất hết tính thầm kín của nó. Có lẽ vì vậy mà khi ở ngoài căn gác ấy, hai người không có vẻ gì là một cặp tình nhân. Và anh lại cáu kỉnh trở lại.
Cô rút túi lấy điện thoại. Cô muốn gọi cho Kai, để nói với anh rằng cô yêu anh biết nhường nào, để nghe lại cái giọng cáu kỉnh của anh mà đã bao lâu rồi cô không nghe thấy. Nhưng cầm máy trong tay, cô bỗng nhận ra rằng cô không còn nhớ số của anh, không một con số nào trong chín số theo sau số 6. Hoảng hốt, cô mở số điện thoại, loay hoay một lúc cũng tìm được số của anh do chính tay anh ghi vào, ngày hai người gặp nhau lần đầu, trên xe buýt, cô thì trên đường đi đón thằng Mike còn anh thì vừa từ sân bay về. Ngay khi nhìn thấy những con số ấy, với nét chữ đều đặn của anh, bỗng nhiên cô thấy ngón tay mình run bắn, có những số cô phải bấm đi bấm lại mấy lần mới được. Một hồi chuông. Hai hồi chuông. Tới hồi chuông thứ ba thì linh cảm vừa rồi của cô được trả lời: đầu dây bên kia là giọng tổng đài, thông báo số điện thoại này “không còn hợp lệ”.
Cô cứ đứng như thế, trần truồng trước gương, bên cạnh một chồng quần áo vẫn còn gắn nguyên mác. Không biết bao lâu sau, cô bỗng giật mình khi nhân viên bán hàng ban nãy từ ngoài hỏi vọng vào xem cô có tìm được món nào ưng ý hay không. Cô không dám trả lời vì nước mắt đang thi nhau rơi vào miệng mà cô thì không hiểu sao không thể khép hai môi lại với nhau, nên cứ thỉnh thoảng lại phải uống nước mắt ừng ực. Nước mắt của cô hôm nay có mùi nước hoa Chanel Nº5, vì khi cô và anh Mai trên đường tới quầy bán quần áo đã đi ngang qua quầy bán nước hoa, nhân viên bán hàng thấy cô kéo lại nói bằng tiếng Việt giọng Chợ Lớn: “Mua chai số 5 đi em, cái này xài hay lắm đó”, vừa nói vừa bơm cho cô một lượt từ tóc, qua mặt, xuống tận ngực. Sau đó, quay sang anh Mai nói: “Vợ Hà Nội xinh gái lắm à!”. Cô liếc sang anh Mai, anh trai cô đang lắc đầu quầy quậy. Mùi nước hoa thoang thoảng hương cam còn đọng lại trên người cô vài ngày sau đó.
Paris
I stood in front of a full-body mirror in the changing room, beside me a pile of clothes with their tags still on, not the clothes of my own choosing.
That morning, after dropping Mike off at his kindergarten, I had gone straight to the Champs-Élysées Plaza Hotel, where the driver from Paris-Eiffel company whisked my brother and me to the Galeries Lafayette. On the women’s floor, my brother told me: “I’m going out for a smoke. There’s almost ten thousand on the card. Call me when you’re done.” I was taken aback. I’d thought he’d come here to buy presents for his connections back in Sài Gòn. Before I’d had time to say a word in response, he was already gone down the elevator. I didn’t know what to do. I put his Visa card in my handbag, and it was like a sudden weight pulling at my arm. It was the first time I’d ever had that kind of money at my disposal. Presently, a shop assistant came over and asked what I was looking for, miniskirt? maxi skirt? suit trousers? blouse? cardigan? She kept bombarding me with questions, and I was at a loss for words. I’d barely paid any attention to my clothes since parting from Kai. One day I just opened my wardrobe, picked out everything I’d ever worn to go out with him, filled two cardboard boxes and brought them down to the basement storeroom, only keeping a few basic items to wear. Sometimes I thought, even if Kai bumped into me now in the street, most likely he wouldn’t even recognize me.
Standing in front of the mirror, beside the pile of clothes the shop assistant had picked for me, I didn’t know what to try on first. I removed my own clothes piece by piece, thinking of how Kai had once delighted in removing them. Every time we met in that small attic, he would make me sit very still while he unfastened my blouse, button by button, finishing with the tiny ones on my cuffs, then unzip my skirt, then remove my belt. It felt like the longer he could unwrap me, the more excited he got. He did it in a half-solemn, half-innocuous way. He even, once, asked to see my vulva, and he looked at it with such fascination, parting hairs strand by strand, the way a curious child goes exploring.
We used to make love on the wooden floor. His arms wrapped around my back, every gesture deliberate, revealing to me another side of him I hadn’t known. It is often said that intercourse is when the human lets loose the animal within. But with Kai it was somehow different. The first time he entered me, I was nothing but a bundle of nerves. The only thought in my head was that perhaps I wasn’t attractive enough for him. Impatient for it to be over, I suddenly squirmed after just a few seconds, and he ejaculated. We got dressed in silence. But with each time I got more and more aroused. I came to understand that, with Kai, what he unleashed during lovemaking was no hidden animal, but the human he aspired to be. The everyday Kai was constantly irritated; Kai the lover was infinitely calm. The everyday Kai was curt and always pressed for time; Kai the lover was tender and patient as a saint. With each time, I grew further convinced that my own desire to make love to him stemmed from my wish to discover the human he aspired to be, the dream he hid deep inside himself, a dream known only to the two of us. So instead of playing the womanly role and closing or half closing my eyes, I tried to open them wide to gaze into his face, fascinated by the wondrous modulations that played out there. And he did the same, always opening his eyes wide to gaze into my face, fascinated by the wondrous modulations that played out there, desiring to explore his own hidden dream.
* *
We made love on the wooden floor, in silence. The attic room was hot as an oven, absorbing every ounce of the summer heat. He always arrived first, opened the door and window, poured a bucket of cold water over the floor, and covered the window with a piece of red cloth he’d found at a nearby grocer’s. The room was bathed in red. An unspeakable yearning filled my being. He often lay on top of me, his hands wrapped behind my back, his legs stretched out on the floor, then thrust lightly inside me, pushing me gently to every corner of the room. And I relaxed my body and stretched out my legs, my hands on his shoulders, my eyes always wide-open, gazing into his face. Looking back now, I imagine my own face must likewise have been a portrait of solemnity. Kai and I, our faces were never once distorted by pleasure or lost in ecstasy the way it’s usually described. Kai and I, two solemn faces facing each other, two pairs of eyes wide open, gazing together into his deepest hidden dream.
The last time we made love, after it was over, we made a quick visit to a gallery on the top floor of an abandoned factory. In front of a large Kandinsky painting of the artist’s childhood home, seen from above, in the dreary autumn light, Kai whispered in my ear an endless whisper of which I only caught the last words: “… whatever happens I’ll never forget you.” I didn’t understand a thing; I wanted to ask him about Kyoto, about his childhood, about things he’d never told me and I’d never dared ask No specter of separation disturbed my mind. I smiled and turned my back to run. In the Métro I took a short nap, and when I woke back up the car was empty, and there was an announcement on the loudspeaker that the train was pulling into the depot. I always need a short nap after an afternoon of love. But I never told Kai this. He and I, as a rule, never said such things to one another, as if, voiced, the dream would be secret no more. Perhaps that’s why we never seemed like a couple outside of the attic. And he would soon become irritated again.
I took out my phone. I wanted to call Kai, to tell him that I loved him, to hear his irritated voice that had been missing from my life for so long. But with my phone already in my hand, I realized that I no longer remembered his number, not one of the eight digits that followed the initial 6. Panicking, I fumbled through my notebook and found his number written in his own hand, the day we first met, on the bus, when I was on my way to pick up Mike, and when Kai was coming back from the airport. The second I saw those numbers, in his neat and steady handwriting, my fingers began trembling like mad, and I had to dial the same numbers again and again. The phone rang once. Twice. On the third ring, the premonition in my fingers was confirmed: the operator’s voice came on the line to tell me this number is no longer valid.
I stood there still, naked in front of the mirror, beside me a pile of clothes with their tags still on. After I don’t know for how long, I was startled when the shop assistant called from outside the changing room, asking if I had found anything to my liking. I couldn’t answer, tears were streaming into my mouth, and I kept swallowing big gulps of them. My tears smelled like Chanel N°5, because when my brother and I passed the perfume booth next to the clothes store, the perfume lady had pulled me to her, sprayed me from hair to bosom, then declared in the kind of Vietnamese they speak in Chợ Lớn: “You should buy number five, love, it’s really something!” Then to my brother she said: “Your Hà Nội wife is such a cutie!” I glanced at him, who was vehemently shaking his head.
I stood there still, naked in front of the mirror, the phone in my hand making weak beeping sounds. After I didn’t know how long, I was startled when my brother called from outside the changing room: “What’s the matter with you? I kept calling but your phone was always busy!” I couldn’t answer, my mouth was still full of tears even though I had been drinking them down in gulps. I hurried to put my own clothes back on and left the changing room, carrying the pile of clothes with their tags still on, not one of which had been tried on. My brother asked again: “What’s the matter with you?” I swallowed the last mouthful of tears and said, “Something is wrong with my phone.” My brother waved his hand dismissively. He took the pile of clothes from my arms, handed them to the shop assistant, and gestured to her to ring them all up.