Tình Ca

Phạm Duy

Tình ca

Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời, người ơi / Mẹ hiền ru những câu xa vời / À à ơi, tiếng ru muôn đời / Tiếng nước tôi, bốn ngàn năm ròng rã buồn vui / Khóc cười theo mệnh nước nổi trôi, nước ơi / Tiếng nước tôi, tiếng mẹ sinh từ lúc nằm nôi / Thoắt nghìn năm thành tiếng lòng tôi, nước ơi / Tôi yêu tiếng ngang trời / Những câu hò giận hờn không nguôi / Nhớ nhung hoài mảnh tình xa xôi / Vững tin vào mộng đẹp ngày mai / Một yêu câu hát Truyện Kiều / Lẳng lơ như tiếng sáo diều, diều làng ta / Và yêu cô gái bên nhà / Miệng xinh ăn nói mặn mà mà có duyên / Tôi yêu đất nước tôi, nằm phơi phới bên bờ biển xanh / Ruộng đồng vun sóng ra Thái Bình / Nhìn trùng dương hát câu no lành / Đất nước tôi, dẫy Trường Sơn ẩn bóng hoàng hôn / Đất miền Tây chờ sức người vươn, đất ơi / Đất nước tôi, núi rừng cao miền Bắc lửa thiêng / Lúa miền Nam chờ gió mùa lên, lúa ơi / Tôi yêu những sông trường / Biết ái tình ở dòng sông Hương / Sống no đầy là nhờ Cửu Long / Máu sông Hồng đỏ vì chờ mong / Người yêu thế giới mịt mùng / Cùng tôi ôm ấp ruộng đồng, đồng Việt Nam / Làm sao chắp cánh chim ngàn / Nhìn Trung Nam Bắc kết hàng, hàng mến nhau / Tôi yêu bác nông phu, đội sương nắng bên bờ ruộng sâu / Vài ngàn năm đứng trên đất nghèo / Mình đồng da sắt không phai mầu / Tấm áo nâu, những mẹ quê chỉ biết cần lao / Những trẻ quê bạn với đàn trâu, bé ơi / Tấm áo nâu, rướn mình đi từ cõi rừng cao / Dắt dìu nhau vào đến Cà Mâu, áo ơi / Tôi yêu biết bao người / Lý, Lê, Trần và còn ai nữa / Những anh hùng của thời xa xưa / Những anh hùng của một ngày mai / Vì yêu, yêu nước, yêu nòi / Ngày Xuân tôi hát nên bài, bài tình ca / Ruộng xanh tươi tốt quê nhà / Lòng tôi đã nở như là, là đóa hoa

Tình ca mùa thu

Đêm nay sương mờ bao phủ / Như lòng thương nữ / Nhớ mấy cung đàn / Thương đường tơ / Mơ hiền hoà / Đêm nay sương mờ bay toả / Như hồn câu thơ / Ngát khúc tình ca / Trong mùa thu / Có hương gây mùi nhớ / Ngỡ hương là tình duyên trong cõi bao la / Có trăng treo tình gió / Mây quên đường xưa / Hoa thu nở trong tiếng tơ / Đêm thu yêu kiều, hớn hở / Như lòng trinh nữ / Đón gió muôn phương / Bay về đây / Hương ngọc ngà / Đêm thu mơ màng / Ru ngủ / Những người yêu thu / Có những tình tơ trong bài thơ

Tình Cầm

Thơ: Hoàng Cầm

Nếu anh còn trẻ như năm cũ / Quyết đón em về sống với anh / Những khi chiều vàng phơ phất đến / Anh đàn em hát níu xuân xanh / Có mây bàng bạc gây thương nhớ / Có ánh trăng vàng soi giấc mơ / Có anh ngồi lại so phím cũ / Mong chờ em hát khúc xuân xưa / Nhưng thuyền em buộc trên sông Hận / Anh chẳng quay về với trúc tơ / Ngày tháng tỳ bà vương ánh nguyệt / Mộng héo bên sông vẫn đợi chờ / Nếu có ngày nào em quay gót / Lui về thăm lại bến thu xa / Thì đôi mái tóc không còn xanh nữa / Mây bạc trăng vàng vẫn thướt tha

Tình hờ

Tôi đang lừa dối em / Mà sao em không biết / Những lời nói tình duyên / Với tôi không cần thiết / Chớ nên thề thốt chi / Đùa vui thôi đấy nhé / Say đắm và si mê / Sẵn sàng đang nhạt nhòe / Tội nghiệp quá, xây những lâu đài cát mơ / Biển vắng trong chiều sắp mưa / Tình cũng như là đám mây mịt mù / Tình là nhớ, xin nhớ không lừa dối ai / Đừng nói câu chuyện lứa đôi / Tình cũng như dòng nước trôi / Khi tôi tìm đến em / Là tìm vui trong chốc lát / Đến một lúc rồi quên / Nhớ nhung không cần thiết / Khi em hiểu rõ tôi / Thì không nên bối rối / Yêu nghĩa là phai phôi / Nghĩa là mang hận hoài

Tình hoài hương

Quê hương tôi, có con sông dài xinh xắn / Nước tuôn trên đồng vuông vắn / Lúa thơm cho đủ hai mùa / Dân trong làng trời về khuya vẳng tiếng lúa đê mê / Quê hương tôi có con sông đào ngây ngất / Lúc tan chợ chiều xa tắp / Bóng nâu trên đường bước dồn / Lửa bếp nồng, vòm tre non, làn khói ấm hương thôn / Ai về, về có nhớ, nhớ cô mình chăng? / Tôi về, về tôi nhớ hàm răng cô mình cười / Ai về mua lấy miệng cười / Để riêng tôi mua lại mảnh đời, thơ ngây thơ / Quê hương ơi, bóng đa ôm đàn em bé / Nắng trưa im lìm trong lá / Những con trâu lành trên đồi / Nằm mộng gì? Chờ nghe tôi thổi khúc sáo chơi vơi / Quê hương ơi, tóc sương mẹ già yêu dấu / Tiếng ru nỗi niềm thơ ấu / Cánh tay êm tựa mái đầu / Ôi bóng hình từ bao lâu còn ghi mãi sắc mầu / Tình hoài hương / Khói lam vương tâm hồn chìm xuống / Chiều soay hương / Sống vui trong mối tình muôn đường / Tình ngàn phương / Biết yêu nhau như lòng đại dương / Người phiêu lãng / Nước mắt có về miền quê lai láng / Xa quê hương, yêu quê hương, quê hương ấy

Tình khúc
trên chiến trường

Thơ: Ngô Đình Vận

Gửi tới em, gửi tới em, gửi tới em / Một hạt mưa lẻ loi trong đêm tối, mưa bay dài / Gửi tới em, gửi tới em, gửi tới em / Một giọt mưa, hạt nước mắt / Hạt nước mắt hiếm hoi trong đời này / Gửi tới em, gửi tới em, gửi tới em / Một đốm lửa lạc loài / Ðiếu thuốc trên môi, lập loè trong giông bão / Gửi tới em, gửi tới em, gửi tới em / Hơi thở này nồng nàn, ta yêu nhau đắm say / Gửi tới em, gửi tới em, gửi tới em / Những gì còn sống sót trên đời / Như hơi ấm tuyệt vời / Như hơi ấm tuyệt vời / Ta ôm em và tan loãng trong không gian / Ta ôm em và tan loãng trong không gian lưu đầy / Gửi tới em, gửi tới em, gửi tới em / Em có nghe xào xạc? / Tiếng lá bay xào xạc / Tiếng gió đêm buồn buồn / Lang thang trên muôn vàn đỉnh cây / Hạnh phúc nào không tả tơi không đắng cay? / Hạnh phúc nào không tả tơi không đắng cay?

Tình kỹ nữ

Đêm nay đôi người khách giang hồ / Gặp nhau tình trăng nước / Sánh vai nhịp bước mơ hồ / Kề vai ước xây nhà bên suối / Kề môi ước xây vài đường tơ / Đêm nay hương tình bốc mơ màng / Huyền âm buồn lai láng / Thướt tha hình dáng yêu kiều / Bền không hỡi duyên tình kỹ nữ / Dài không hỡi cung đàn thờ ơ / Ta ôm người đẹp trong tay / Bên nhau mà hồn xa vắng / Ta nâng niu làn dư âm / Của khách năm xưa yêu nàng / Đêm nay khi tàn giấc mơ vàng / Ngồi đây sầu ngơ ngác / Ngắm bao tình khách giang hồ / Lòng ta nhớ duyên tình kỹ nữ / Lòng ta nhớ cung đàn mùa xưa

Tình nghèo

Nhớ nhớ thuở nào / Anh (lơ) cầy thuê / Em (lơ) dắt trâu / Đôi ta cùng (lơ) gặp nhau dưới cầu / Bóng mát (ý) cầu / Nhớ nhớ thuở nào / Anh (đây) làm công / Em (lơ) gánh rong / Miếng trầu cau (lơ) nên đôi vợ chồng / Đôi vợ (ừ) chồng / Cuối cuối nẻo làng / Túp (lơ) lều hoang / Che (lơ) gió sương / Ơn hai mùa (là) lúa chín ngồ vàng / Lúa chín ngô (ý) vàng / Suốt suốt một đêm / Anh (lơ) cùng em / Dưới (lơ) bóng trăng / Tiếng chày tre (lơ) cối đất nhịp nhàng nhịp nhàng vui/ Hô! Nước từ ngàn trùng xa / Nước tràn về làng ta / Nước hờn cuộc tình quê / Hò lờ hò lơ / Ruộng màu (lờ) tan vở / Vường nghèo (lờ) xơ rơ / Cửa nhà (lờ) ngơ ngác / Đôi (lơ) trẻ thơ / Đi (lơ) về mô (láy) / Hô! Khói lửa ngụt trời mê / Bốc về ngàn nẻo quê / Kéo cuộc tình nghèo đi / Hô là hò lơ / Giặc về (là) ta đánh / Giặc tràn (là) ruộng xanh / Tình nghèo (là) mỏng manh / Đừng chia rẽ đôi lứa mình (láy) / Hò là hò lơ / Hò là hò lờ / Hò là hò lơ / Hò là hò lơ / Lúc lúc trở về / Quãng (lơ) đường xa / Anh (lơ) bước lê / Không may dù (là) mời anh cứ về / Anh hỡi anh cứ về / Cánh cánh đồng quê / Vẫn (lơ) còn kia / Vẫn (lơ) lũy tre / Tiếng chày tre (lơ) đang mong người về / Mong đợi (ư) người về / Mái mái nhà xiêu / Ánh (lơ) đèn khêu / Đôi (lơ) lứa yêu / Hơ hai mùa (là) lúa lắm ngô nhiều / Lúa lắm ngô (ý) nhiều / Sớm sớm ngày mai / Nắng (lơ) hồng soi / Nghe (là) khắp nơi / Tiếng cày xe (lơ) cối máy nhịp nhàng vui / Hô! Nước từ ngàn trùng xa / Nước tràn về làng ta / Nước hờn cuộc tình quê / Hò lờ hò lơ / Ruộng màu (lờ) tan vở / Vường nghèo (lờ) xơ rơ / Cửa nhà (lờ) ngơ ngác / Đôi (lơ) trẻ thơ / Đi (lơ) về mô (láy) / Hô! Khói lửa ngụt trời mê / Bốc về ngàn nẻo quê / Kéo cuộc tình nghèo đi / Hô là hò lơ / Giặc về (là) ta đánh / Giặc tràn (là) ruộng xanh / Tình nghèo (là) mỏng manh / Đừng chia rẽ đôi lứa mình (láy)

Tình nhân loại
nghĩa đồng bào

Trời cho anh được hơn muông thú / Sinh ra đời với kiếp con người / Trời cho anh bộ tim khối óc / Cho linh hồn, cho biết buồn vui / Mẹ cho anh còn hơn thế nữa / Cho tấm lòng không thiếu không thừa / Niềm vui hay niềm đau thấp thoáng / Anh yêu người, dun dế còn thương / Tình nhân loại, nghĩa đồng bào / Chia cho nhau hột cơm manh áo / Tình nhân loại, nghĩa đồng bào / Tránh cho nhau máu chảy ruột đau / Gọi nhân loại, cứu đồng bào / Ðang kêu to: Tự Do yêu dấu / Gọi nhân loại, cứu đồng bào / Sống yên vui dưới mặt trời cao / Phật cho em bàn tay măng búp / Xoa cõi đời chan chứa đau buồn / Lệ em rơi thập phương, muôn hướng / Khi em nhìn thấy cõi trầm luân / Mẹ cho em một đôi mắt sáng / Cho em nhìn đất nước hoang tàn / Me ru em lời ru tranh đấu / Cho dân mình ra thoát lầm than / Tình nhân loại, nghĩa đồng bào / Chia cho nhau hột cơm manh áo / Tình nhân loại, nghĩa đồng bào / Tránh cho nhau máu chảy ruột đau / Gọi nhân loại, cứu đồng bào / Ðang kêu to: Tự Do yêu dấu / Gọi nhân loại, cứu đồng bào / Sống yên vui dưới mặt trời cao / Người van lơn, lạy ơn Thiên Chúa / Ban cho người Bác Ái, Khiêm Nhường / Xin mang tội thế giới gần xa / Mẹ xin cho người cầm vận nước / Hối tiếc vì đã rõ lỗi lầm / Gục đầu đi, Mẹ cho khiêm tốn / Khiến giống nòi sẽ thoát lầm than / Tình nhân loại, nghĩa đồng bào / Chia cho nhau hột cơm manh áo / Tình nhân loại, nghĩa đồng bào / Tránh cho nhau máu chảy ruột đau / Gọi nhân loại, cứu đồng bào / Ðang kêu to: Tự Do yêu dấu / Gọi nhân loại, cứu đồng bào / Sống yên vui dưới mặt trời cao / Ðời cho ta bàn tay sắt đá / Bước chân dài đi khắp cõi đời / Của thiên nhiên, của chung không chiếm / Chia nhau thì sẽ sống bình yên / Mẹ cho ta ngàn năm sử sách / Nước non mình bao lúc nguy nàn / Bàn tay ta, cùng giơ tay nắm / Thương nhau nhiều nên có Việt Nam / Tình nhân loại, nghĩa đồng bào / Chia cho nhau hột cơm manh áo / Tình nhân loại, nghĩa đồng bào / Tránh cho nhau máu chảy ruột đau / Gọi nhân loại, cứu đồng bào / Ðang kêu to: Tự Do yêu dấu / Gọi nhân loại, cứu đồng bào / Sống yên vui dưới mặt trời cao

Tình quê

Trước sân anh thơ thẩn / Đắm đăm trông nhạn về / Mây chiều còn phiêu bạt / Lang thang trên đồi quê / Gió chiều quên ngừng lại / Dòng nước luôn trôi đi / Ngàn lau im tiếng nói / Lòng anh dường đê mê / Cách nhau xa muôn dặm / Nhớ chi tới trăng thề / Ai dù không lắng đợi / Hay ai không lặng nghe / Dù ai không lắng đợi / Hay dù ai không lắng nghe / Tiếng buồn trong sương đục / Tiếng buồn sau lũy tre / Dù ai bên bờ liễu / Hay dù ai dưới cành lê / Với ngày xanh hờ hững / Cố quên tình phu thê / Trước sân anh thơ thẩn / Đắm đăm trông nhạn về / Mây chiều còn phiêu bạt / Lang thang trên đồi quê / Dưới trời thu bàng bạc / Lả lướt khắp thôn quê / Rồi khi nhìn mây nước / Lòng não nề tình quê / Trước sân anh thơ thẩn / Đắm đăm trông nhạn về / Mây chiều còn phiêu bạt / Lang thang trên đồi quê

Tình sầu
Du Tử Lê

Thơ: Du Tử Lê

Ta như sương mà người như hoa / Dối gian nhàu nát nụ hôn đầu / Tình đi từng bước trên lưng gió / Gieo xuống đời nhau hạt thương đau / Người một phương ta cũng một phương / Phố cao ngày thấp nắng mưa trùng / Mắt sâu ẩn nhốt trời giông tố / Ta một hồn câm giông gió lên / Người ở đây, ta cũng ở đây / Lòng không như mặt, lòng lệ đầy / Chân đi gió tạt, sầu ba hướng / Tay vói một trời, trời mưa bay / Người đã vì ta tan ước mơ / Phấn son chưa ngát thịt da ngà / Môi non đã lỡ tình đau đớn / Mộng vữa theo trời hoa phượng xưa / Người chôn đời mà ta đắng cay / Cây im lá ngọn khói sương bày / Chim treo mỏ cóng trơ xương mục / Sống đã chẳng cùng chết sao hay / Người ở đâu, ôi người ở đâu? / Cỏ xanh còn áp má đêm buồn / Dế giun còn tiếc mùa ân ái / Từng phiến trời mang bao nhớ thương

Tình thu

Đã thu về đó, ới ơ người tình / Đã già thêm nửa hành trình thương yêu / Đã nghe nhịp sống, ới ơ đìu hiu / Đã nghe gần gũi nhạc thiều âm ty / Tôi đã sống cuộc đời lung linh hiển hiện / Mặt trời lên, rồi chết dưới chân mây / Hoa đang tươi chợt héo hắt trong ngày / Rồi thu tới cho đời thêm goá bụa / Tôi đã sống một đời thừa thương nhớ / Thừa đôi tay, thừa nước mắt, làn môi / Tôi vẫn hát khi đời câm tiếng hát / Người xa người, và tình sẽ pha phôi / Đã thu về đó, ới ơ người tình / Đã già thêm nửa hành trình thương yêu / Đã nghe nhịp sống, ới ơ đìu hiu / Đã nghe gần gũi nhạc thiều âm ty / Tôi đã sống một đời mong manh ảo vọng / Một lần vui bù mấy kiếp thương đau / Con nai tôi thường mắc lưới trong chiều / Hoàng hôn xuống cho thời gian ngã gục / Tôi đã sống một đời thừa sức sống / Tình lên cao, tình cũng đã chìm sâu / Tôi vẫn biết thu về, tình sẽ chết / Đời xa đần, và người vốn quên mau / Đã thu vàng úa, ới ơ tình rồi / Tôi còn mê mải cuộc đời đi quanh / Hát lên một tiếng, ới ơ buồn tênh / Tiếng thu một khúc mà thành thiên thu

Tình tự

Em đã đưa anh, đi vào tình tự, anh cũng theo em, anh cũng theo em tới nơi đợi chờ / Tình, tình tự này, tình nơi chung gối, chờ, chờ đợi này, đến kiếp duyên đôi / Em níu lưng anh, em níu lưng anh như những con sâu cuộn tròn / Anh cắn môi em, anh cắn môi em, ngây ngất trong muôn ngàn nụ hôn / Em đã đưa anh, em đã đưa anh, ra vùng thẹn thùng / Anh cũng theo em, anh cũng theo em thoát ly ngại ngùng / Tình, tình của mình, tình không ngăn cấm, tình, tình địa đàng, hơn cõi thiên tiên / Em quấn chân anh, anh gác chân em, ta khóa nhau trên giường tình / Anh uốn lưng cong, em ưỡn lưng ong cho sét âm dương nổ tung / Tình là không kinh hãi, tung giây trói buộc, tình là không gian dối, yêu không ngần ngại / Ta đã yêu nhau, ta đã yêu nhau trong nhiều mộng đẹp / Ta cũng yêu nhau, ta cũng yêu nhau với da thịt mềm / Tình, tình tự này, trời cho ta đấy, tình, tình tự này, giữ lấy cho nhau

Tình tự tin

Tình bằng có tiếng trống lơi / Khen ai khéo vỗ ấy tay mà vui tay / Một bầy tang tình con gái / Chứ mấy thảnh í thơi / Đi tìm tìm tìm ai / Tình bằng có tiếng trống cơm / Khen ai khéo vỗ ấy bông mà nên bông / Một đàn tang tình trai tráng / Chứ mấy lội sông / Đi tìm tìm tìm ai / Bông mà bông bông, bông mà bông bông / Một đoàn tang tình trai gái / Chứ mấy lội í sông / Đi tìm tìm tình thương / Quên tạm những nỗi căm hờn / Tình bằng có tiếng véo von / Nghe như tiếng hát lũ chim mà chim non / Một đàn chim còn nhỏ bé / Chứ mấy vượt cũi son / Đi tìm tìm tự do / Tình bằng có tiếng líu lo / Tôi yêu tiếng hát ngây thơ mà ngây thơ / Một bầy tang tình con nít / Chớ mấy mãi mơ chim trời / Bông mà bông bông, bông mà bông bông / Một đoàn tang tình thi sĩ / Chứ mấy làm í thơ yêu đời đời tự do / Ca ngợi nỗi vui con người / Tình bằng có tiếng dứt ca / Vi vu tiếng hát ấy bay vào kinh đô / Người người tang tình trong nước / Chứ mấy cùng í vui / Tin đời người người ơi / Tình bằng nhớ mãi nhớ hoài / Ta xin quyết chí í tin vào tương lai / Cuộc đời tin vào quá khứ / Chứ mấy vào sớm mai / Ban chiều chiều chiều ơi / Bông mà bông bông, bông mà bông bông / Một bầu tang tình vú sữa / Chứ mấy mẹ ru êm đềm à à ơi / Con hãy ngủ giấc mơ yên lành / Bông mà bông bông, bông mà bông bông

Tình vẫn rong chơi

Thơ: Du Tử Lê

Tình đã rong chơi mấy ngàn năm / tình có khi nặng khi nhẹ như tơ thắm / Tình đã mê mệt nên ngoan ngoãn tình mềm / thì bỗng em về như trận bão êm đềm / Tình đã vươn lên với tình em / nhờ gió căng buồm cho tình qua lớp sóng / Tình đã vươn dậy như tình non xanh mướt / tình vẫn lên ngôi đưa em vào lửa hương / Tình ta lả lơi dạo chơi mái tóc / khép đôi làn môi hồng / Tình xuống vai tròn / ngực ấm thơm nồng / phủ kín da thịt ngon / Tình ta dọc ngang / tình lên tình xuống / khắp nơi trong cõi tình / Tình vẫn soi sáng / đường tới mưa nắng / miên man cuộc tình hoang / Tình vẫn rong chơi thêm vài ngàn năm / tình đứng hay nằm xin tình luôn say đắm / Tình vẫn thơ mộng trong thanh sắc ảo huyền / tình ngỡ như tình như một bức tranh đẹp / Tình đã song ca với tình em / rồi có khi tình xa tình đi đôi hướng / Tình nhớ nhau là tiếng gào nhau đêm vắng / Còn nhớ nhung thêm trong nức nở giường êm