Truyện Kiều
Nguyễn Du
- Trăm năm trong cõi người ta,
- Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau.
- Trải qua một cuộc bể dâu,
- Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
- Lạ gì bỉ sắc tư phong,
- Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
- Cảo thơm lần giở trước đèn,
- Phong tình cổ lục còn truyền sử xanh.
- Rằng năm Gia Tĩnh triều Minh,
- Bốn phương phẳng lặng, hai kinh vững vàng.
- Có nhà viên ngoại họ Vương,
- Gia tư nghĩ cũng thường thường bực trung.
- Một trai con thứ rốt lòng,
- Vương Quan là chữ, nối dòng nho gia.
- Đầu lòng hai ả tố nga,
- Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân.
- Mai cốt cách, tuyết tinh thần,
- Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười.
- Vân xem trang trọng khác vời,
- Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.
- Hoa cười ngọc thốt đoan trang,
- Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
- Kiều càng sắc sảo, mặn mà,
- So bề tài, sắc, lại là phần hơn.
- Làn thu thủy, nét xuân sơn,
- Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
- Một, hai nghiêng nước nghiêng thành,
- Sắc đành đòi một, tài đành họa hai.
- Thông minh vốn sẵn tư trời,
- Pha nghề thi họa, đủ mùi ca ngâm.
- Cung thương làu bậc ngũ âm,
- Nghề riêng ăn đứt Hồ cầm một trương.
- Khúc nhà tay lựa nên chương,
- Một thiên bạc mệnh, lại càng não nhân.
- Phong lưu rất mực hồng quần,
- Xuân xanh sấp xỉ tới tuần cập kê
- Êm đềm trướng rủ màn che,
- Tường đông ong bướm đi về mặc ai.
- Ngày xuân con én đưa thoi,
- Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi.
- Cỏ non xanh tận chân trời,
- Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.
- Thanh minh trong tiết tháng ba,
- Lễ là tảo mộ, hội là đạp Thanh.
- Gần xa nô nức yến anh,
- Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân.
- Dập dìu tài tử, giai nhân,
- Ngựa xe như nước áo quần như nêm.
- Ngổn ngang gò đống kéo lên,
- Thoi vàng vó rắc tro tiền giấy bay.
- Tà tà bóng ngả về tây,
- Chị em thơ thẩn dan tay ra về.
- Bước dần theo ngọn tiểu khê,
- Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh.
- Nao nao dòng nước uốn quanh,
- Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang.
- Sè sè nấm đất bên đàng,
- Dàu dàu ngọn cỏ nửa vàng nửa xanh.
- Rằng: Sao trong tiết thanh minh,
- Mà đây hương khói vắng tanh thế mà?
- Vương Quan mới dẫn gần xa:
- Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi.
- Nổi danh tài sắc một thì,
- Xôn xao ngoài cửa hiếm gì yến anh.
- Kiếp hồng nhan có mong manh,
- Nửa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương.
- Có người khách ở viễn phương,
- Xa nghe cũng nức tiếng nàng tìm chơi.
- Thuyền tình vừa ghé tới nơi,
- Thì đà trâm gẫy bình rơi bao giờ.
- Buồng không lạnh ngắt như tờ,
- Dấu xe ngựa đã rêu lờ mờ xanh.
- Khóc than khôn xiết sự tình,
- Khéo vô duyên ấy là mình với ta.
- Đã không duyên trước chăng mà,
- Thì chi chút ước gọi là duyên sau.
- Sắm xanh nếp tử xe châu,
- Vùi nông một nấm mặc dầu cỏ hoa.
- Trải bao thỏ lặn ác tà,
- Ấy mồ vô chủ, ai mà viếng thăm!
- Lòng đâu sẵn mối thương tâm,
- Thoắt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa.
- Đau đớn thay phận đàn bà!
- Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.
- Phũ phàng chi bấy hoá công,
- Ngày xanh mòn mỏi má hồng phôi pha.
- Sống làm vợ khắp người ta,
- Khéo thay thác xuống làm ma không chồng.
- Nào người phượng chạ loan chung,
- Nào người tích lục tham hồng là ai?
- Đã không kẻ đoái người hoài,
- Sẵn đây ta kiếm một vài nén hương.
- Gọi là gặp gỡ giữa đường,
- Họa là người dưới suối vàng biết cho.
- Lầm rầm khấn khứa nhỏ to,
- Sụp ngồi vài gật trước mồ bước ra.
- Một vùng cỏ áy bóng tà,
- Gió hiu hiu thổi một vài bông lau.
- Rút trâm sẵn giắt mái đầu,
- Vạch da cây vịnh bốn câu ba vần.
- Lại càng mê mẩn tâm thần
- Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra.
- Lại càng ủ dột nét hoa,
- Sầu tuôn đứt nối, châu sa vắn dài.
- Vân rằng: Chị cũng nực cười,
- Khéo dư nước mắt khóc người đời xưa.
- Rằng: Hồng nhan tự thuở xưa,
- Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu?
- Nỗi niềm tưởng đến mà đau,
- Thấy người nằm đó biết sau thế nào?
- Quan rằng: Chị nói hay sao,
- Một lời là một vận vào khó nghe.
- Ở đây âm khí nặng nề,
- Bóng chiều đã ngả dậm về còn xa.
- Kiều rằng: Những đấng tài hoa,
- Thác là thể phách, còn là tinh anh,
- Dễ hay tình lại gặp tình,
- Chờ xem ắt thấy hiển linh bây giờ.
- Một lời nói chửa kịp thưa,
- Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay.
- Ào ào đổ lộc rung cây,
- Ở trong dường có hương bay ít nhiều.
- Đè chừng ngọn gió lần theo,
- Dấu giày từng bước in rêu rành rành.
- Mắt nhìn ai nấy đều kinh,
- Nàng rằng: Này thực tinh thành chẳng xa.
- Hữu tình ta lại gặp ta,
- Chớ nề u hiển mới là chị em.
- Đã lòng hiển hiện cho xem,
- Tạ lòng nàng lại nối thêm vài lời.
- Lòng thơ lai láng bồi hồi,
- Gốc cây lại vạch một bài cổ thi.
- Dùng dằng nửa ở nửa về,
- Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần.
- Trông chừng thấy một văn nhân,
- Lỏng buông tay khấu bước lần dặm băng.
- Đề huề lưng túi gió trăng,
- Sau chân theo một vài thằng con con.
- Tuyết in sắc ngựa câu giòn,
- Cỏ pha màu áo nhuộm non da trời.
- Nẻo xa mới tỏ mặt người,
- Khách đà xuống ngựa tới nơi tự tình.
- Hài văn lần bước dặm xanh,
- Một vùng như thể cây quỳnh cành dao.
- Chàng Vương quen mặt ra chào,
- Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa.
- Nguyên người quanh quất đâu xa,
- Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh.
- Nền phú hậu, bậc tài danh,
- Văn chương nết đất, thông minh tính trời.
- Phong tư tài mạo tót vời,
- Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa.
- Chung quanh vẫn đất nước nhà,
- Với Vương Quan trước vẫn là đồng thân.
- Vẫn nghe thơm nức hương lân,
- Một nền đồng Tước khoá xuân hai Kiều.
- Nước non cách mấy buồng thêu,
- Những là trộm nhớ thầm yêu chốc mòng.
- May thay giải cấu tương phùng,
- Gặp tuần đố lá thoả lòng tìm hoa.
- Bóng hồng nhác thấy nẻo xa,
- Xuân lan thu cúc mặn mà cả hai.
- Người quốc sắc, kẻ thiên tài,
- Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
- Chập chờn cơn tỉnh cơn mê.
- Rốn ngồi chẳng tiện, dứt về chỉn khôn.
- Bóng tà như giục cơn buồn,
- Khách đà lên ngựa, người còn nghé theo.
- Dưới cầu nước chảy trong veo,
- Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha.
- Kiều từ trở gót trướng hoa,
- Mặt trời gác núi chiêng đà thu không.
- Mảnh trăng chênh chếch dòm song,
- Vàng gieo ngấn nước, cây lồng bóng sân.
- Hải đường lả ngọn đông lân,
- Giọt sương gieo nặng cành xuân la đà.
- Một mình lặng ngắm bóng nga,
- Rộn đường gần với nỗi xa bời bời:
- Người mà đến thế thì thôi,
- Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi!
- Người đâu gặp gỡ làm chi,
- Trăm năm biết có duyên gì hay không?
- Ngổn ngang trăm mối bên lòng,
- Nên câu tuyệt diệu ngụ trong tính tình.
- Chênh chênh bóng nguyệt xế mành,
- Tựa nương bên triện một mình thiu thiu.
- Thoắt đâu thấy một tiểu kiều,
- Có chiều thanh vận, có chiều thanh tân.
- Sương in mặt, tuyết pha thân,
- Sen vàng lãng đãng như gần như xa.
- Chào mừng đón hỏi dò la:
- Đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây?
- Thưa rằng: Thanh khí xưa nay,
- Mới cùng nhau lúc ban ngày đã quên.
- Hàn gia ở mé tây thiên,
- Dưới dòng nước chảy bên trên có cầu.
- Mấy lòng hạ cố đến nhau,
- Mấy lời hạ tứ ném châu gieo vàng.
- Vâng trình hội chủ xem tường,
- Mà sao trong sổ đoạn trường có tên.
- Âu đành quả kiếp nhân duyên,
- Cùng người một hội, một thuyền đâu xa!
- Này mười bài mới mới ra,
- Câu thần lại mượn bút hoa vẽ vời.
- Kiều vâng lĩnh ý đề bài,
- Tay tiên một vẫy đủ mười khúc ngâm.
- Xem thơ nức nở khen thầm:
- Giá đành tú khẩu cẩm tâm khác thường
- Ví đem vào tập Đoạn Trường
- Thì treo giải nhất chi nhường cho ai.
- Thềm hoa khách đã trở hài,
- Nàng còn cầm lại một hai tự tình.
- Gió đâu xịch bức mành mành,
- Tỉnh ra mới biết rằng mình chiêm bao.
- Trông theo nào thấy đâu nào
- Hương thừa dường hãy ra vào đâu đây.
- Một mình lưỡng lự canh chầy,
- Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh.
- Hoa trôi bèo dạt đã đành,
- Biết duyên mình, biết phận mình thế thôi!
- Nỗi riêng lớp lớp sóng dồi,
- Nghĩ đòi cơn lại sụt sùi đòi cơn.
- Giọng Kiều rền rĩ trướng loan,
- Nhà Huyên chợt tỉnh hỏi: Cơn cớ gì?
- Cớ sao trằn trọc canh khuya,
- Màu hoa lê hãy dầm dề giọt mưa?
- Thưa rằng: Chút phận ngây thơ,
- Dưỡng sinh đôi nợ tóc tơ chưa đền.
- Buổi ngày chơi mả Đạm Tiên,
- Nhắp đi thoắt thấy ứng liền chiêm bao.
- Đoạn trường là số thế nào,
- Bài ra thế ấy, vịnh vào thế kia.
- Cứ trong mộng triệu mà suy,
- Phận con thôi có ra gì mai sau!
- Dạy rằng: Mộng triệu cớ đâu,
- Bỗng không mua não chuốc sầu nghĩ nao.
- Vâng lời khuyên giải thấp cao,
- Chưa xong điều nghĩ đã dào mạch Tương.
- Ngoài song thỏ thẻ oanh vàng,
- Nách tường bông liễu bay ngang trước mành.
- Hiên tà gác bóng chênh chênh,
- Nỗi riêng, riêng trạnh tấc riêng một mình.
- Cho hay là thói hữu tình,
- Đố ai gỡ mối tơ mành cho xong.
- Chàng Kim từ lại thư song,
- Nỗi nàng canh cánh bên lòng biếng khuây.
- Sầu đong càng lắc càng đầy,
- Ba thu dồn lại một ngày dài ghê.
- Mây Tần khóa kín song the,
- Bụi hồng lẽo đẽo đi về chiêm bao.
- Tuần trăng khuyết, đĩa dầu hao,
- Mặt mơ tưởng mặt, lòng ngao ngán lòng.
- Buồng văn hơi giá như đồng,
- Trúc se ngọn thỏ, tơ chùng phím loan.
- Mành Tương phất phất gió đàn,
- Hương gây mùi nhớ, trà khan giọng tình.
- Vì chăng duyên nợ ba sinh,
- Thì chi đem thói khuynh thành trêu ngươi.
- Bâng khuâng nhớ cảnh, nhớ người,
- Nhớ nơi kỳ ngộ vội dời chân đi.
- Một vùng cỏ mọc xanh rì,
- Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu!
- Gió chiều như gợi cơn sầu,
- Vi lô hiu hắt như màu khảy trêu.
- Nghề riêng nhớ ít tưởng nhiều,
- Xăm xăm đè nẻo Lam Kiều lần sang.
- Thâm nghiêm kín cổng cao tường,
- Cạn dòng lá thắm dứt đường chim xanh.
- Lơ thơ tơ liễu buông mành,
- Con oanh học nói trên cành mỉa mai.
- Mấy lần cửa đóng then cài,
- Đầy thềm hoa rụng, biết người ở đâu?
- Tần ngần đứng suốt giờ lâu,
- Dạo quanh chợt thấy mái sau có nhà.
- Là nhà Ngô Việt thương gia,
- Buồng không để đó người xa chưa về.
- Lấy điều du học hỏi thuê,
- Túi đàn cặp sách đề huề dọn sang.
- Có cây, có đá sẵn sàng,
- Có hiên Lãm thúy, nét vàng chưa phai.
- Mừng thầm chốn ấy chữ bài,
- Ba sinh âu hẳn duyên trời chi đây.
- Song hồ nửa khép cánh mây,
- Tường đông ghé mắt ngày ngày hằng trông.
- Tấc gang đồng tỏa nguyên phong,
- Tuyệt mù nào thấy bóng hồng vào ra.
- Nhẫn từ quán khách lân la,
- Tuần trăng thấm thoắt nay đà thèm hai.
- Cách tường phải buổi êm trời,
- Dưới đào dường có bóng người thướt tha.
- Buông cầm xốc áo vội ra,
- Hương còn thơm nức, người đà vắng tanh.
- Lần theo tường gấm dạo quanh,
- Trên đào nhác thấy một cành kim thoa.
- Giơ tay với lấy về nhà:
- Này trong khuê các đâu mà đến đây?
- Ngẫm âu người ấy báu này,
- Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm!
- Liền tay ngắm nghía biếng nằm,
- Hãy còn thoang thoảng hương trầm chưa phai.
- Tan sương đã thấy bóng người,
- Quanh tường ra ý tìm tòi ngẩn ngơ.
- Sinh đà có ý đợi chờ,
- Cách tường lên tiếng xa đưa ướm lòng:
- Thoa này bắt được hư không,
- Biết đâu Hợp Phố mà mong châu về?
- Tiếng Kiều nghe lọt bên kia:
- Ơn lòng quân tử sá gì của rơi.
- Chiếc thoa nào của mấy mươi,
- Mà lòng trọng nghĩa khinh tài xiết bao!
- Sinh rằng: Lân lý ra vào,
- Gần đây nào phải người nào xa xôi.
- Được rày nhờ chút thơm rơi,
- Kể đà thiểu não lòng người bấy nay!
- Bấy lâu mới được một ngày,
- Dừng chân gạn chút niềm tây gọi là.
- Vội về thêm lấy của nhà,
- Xuyến vàng đôi chiếc khăn là một vuông.
- Bậc mây rón bước ngọn tường,
- Phải người hôm nọ rõ ràng chẳng nhe?
- Sượng sùng giữ ý rụt rè,
- Kẻ nhìn rõ mặt người e cúi đầu.
- Rằng: Từ ngẫu nhĩ gặp nhau.
- Thầm trông trộm nhớ bấy lâu đã chồn.
- Xương mai tính đã rũ mòn,
- Lần lừa ai biết hãy còn hôm nay!
- Tháng tròn như gởi cung mây,
- Trần trần một phận ấp cây đã liều!
- Tiện đây xin một hai điều,
- Đài gương soi đến dấu bèo cho chăng?
- Ngần ngừ nàng mới thưa rằng:
- Thói nhà băng tuyết chất hằng phỉ phong,
- Dù khi lá thắm chỉ hồng,
- Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha.
- Nặng lò xót liễu vì hoa,
- Trẻ thơ đã biết đâu mà dám thưa!
- Sinh rằng: Rày gió mai mưa,
- Ngày xuân đã dễ tình cờ mấy khi!
- Dù chăng xét tấm tình si,
- Thiệt đây mà có ích gì đến ai?
- Chút chi gắn bó một hai,
- Cho đành rồi sẽ liệu bài mối manh.
- Khuôn thiêng dù phụ tấc thành,
- Cũng liều bỏ quá xuân xanh một đời.
- Lượng xuân dù quyết hẹp hòi,
- Công đeo đuổi chẳng thiệt thòi lắm ru!
- Lặng nghe lời nói như ru,
- Chiều xuân dễ khiến nét thu ngại ngùng.
- Rằng: Trong buổi mới lạ lùng,
- Nể lòng có lẽ cầm lòng cho đang!
- Đã lòng quân tử đa mang,
- Một lời vàng tạc đá vàng thủy chung.
- Được lời như cởi tấm lòng,
- Giờ kim hoàn với khăn hồng trao tay.
- Rằng: Trăm năm cũng từ đây,
- Của tin gọi một chút này làm ghi.
- Sẵn tay khăn gấm quạt quỳ,
- Với cành thoa ấy tức thì đổi trao.
- Một lời vừa gắn tất giao,
- Mái sau dường có xôn xao tiếng người.
- Vội vàng lá rụng hoa rơi,
- Chàng về viện sách nàng dời lầu trang.
- Từ phen đá biết tuổi vàng,
- Tình càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ.
- Sông Tương một dải nông sờ,
- Bên trông đầu nọ bên chờ suối kia.
- Một tường tuyết trở sương che.
- Tin xuân đâu dễ đi về cho năng.
- Lần lần ngày gió đêm trăng,
- Thưa hồng rậm lục đã chừng xuân qua.
- Ngày vừa sinh nhật ngoại gia,
- Trên hai đường dưới nữa là hai em.
- Tưng bừng sắm sửa áo xiêm,
- Biện dâng một lễ xa đem tấc thành.
- Nhà lan thanh vắng một mình,
- Ngẫm cơ hội ngộ đã dành hôm nay.
- Thời trân thức thức sẵn bày,
- Gót sen thoăn thoắt dạo ngay mái tường.
- Cách hoa sẽ dặng tiếng vàng,
- Dưới hoa đã thấy có chàng đứng trông:
- Trách lòng hờ hững với lòng,
- Lửa hương chốc để lạnh lùng bấy lâu.
- Những là đắp nhớ đổi sầu,
- Tuyết sương nhuốm nửa mái đầu hoa râm.
- Nàng rằng: Gió bắt mưa cầm,
- Đã cam tệ với tri âm bấy chầy.
- Vắng nhà được buổi hôm nay,
- Lấy lòng gọi chút ra đây tạ lòng!
- Lần theo núi giả đi vòng,
- Cuối tường dường có nẻo thông mới rào.
- Xắn tay mở khóa động đào,
- Rẽ mây trông tỏ lối vào Thiên-thai.
- Mặt nhìn mặt càng thêm tươi,
- Bên lời vạn phúc bên lời hàn huyên.
- Sánh vai về chốn thư hiên,
- Góp lời phong nguyệt nặng nguyền non sông.
- Trên yên bút giá thi đồng,
- Đạm thanh một bức tranh tùng treo trên.
- Phong sương được vẻ thiên nhiên,
- Mặt khen nét bút càng nhìn càng tươi.
- Sinh rằng: Phác họa vừa rồi,
- Phẩm đề xin một vài lời thêm hoa.
- Tay tiên gió táp mưa sa,
- Khoảng trên dừng bút thảo và bốn câu.
- Khen: Tài nhả ngọc phun châu,
- Nàng Ban ả Tạ cũng đâu thế này!
- Kiếp tu xưa ví chưa dày,
- Phúc nào nhắc được giá này cho ngang!
- Nàng rằng: Trộm liếc dung quang,
- Chẳng sân bội ngọc cũng phường kim môn.
- Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn,
- Khuôn xanh biết có vuông tròn mà hay?
- Nhớ từ năm hãy thơ ngây,
- Có người tướng sĩ đoán ngay một lời:
- Anh hoa phát tiết ra ngoài,
- Nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa.
- Trông người lại ngẫm đến ta,
- Một dầy một mỏng biết là có nên?
- Sinh rằng: Giải cấu là duyên,
- Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều.
- Ví dù giải kết đến điều,
- Thì đem vàng đá mà liều với thân!
- Đủ điều trung khúc ân cần,
- Lòng xuân phơi phới chén xuân tàng tàng.
- Ngày vui ngắn chẳng đầy gang,
- Trông ra ác đã ngậm gương non đoài.
- Vắng nhà chẳng tiện ngồi dai,
- Giã chàng nàng mới kíp dời song sa.
- Đến nhà vừa thấy tin nhà,
- Hai thân còn dở tiệc hoa chưa về.
- Cửa ngoài vội rủ rèm the,
- Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình.
- Nhặt thưa gương giọi đầu cành,
- Ngọn đèn trông lọt trướng huỳnh hắt hiu.
- Sinh vừa tựa án thiu thiu,
- Dở chiều như tỉnh dở chiều như mê.
- Tiếng sen sẽ động giấc hòe,
- Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần.
- Bâng khuâng đỉnh Giáp non Thần,
- Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng.
- Nàng rằng: Khoảng vắng đêm trường,
- Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa.
- Bây giờ rõ mặt đôi ta,
- Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao?
- Vội mừng làm lễ rước vào,
- Đài sen nối sáp song đào thêm hương.
- Tiên thề cùng thảo một chương,
- Tóc mây một món dao vàng chia đôi.
- Vầng trăng vằng vặc giữa trời,
- Đinh ninh hai mặt một lời song song.
- Tóc tơ căn vặn tấc lòng,
- Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương.
- Chén hà sánh giọng quỳnh tương,
- Dải là hương lộn bình gương bóng lồng.
- Sinh rằng: Gió mát trăng trong,
- Bấy lâu nay một chút lòng chưa cam.
- Chày sương chưa nện cầu Lam,
- Sợ lần khân quá ra sàm sỡ chăng?
- Nàng rằng: Hồng diệp xích thằng,
- Một lời cũng đã tiếng rằng tương tri.
- Đừng điều nguyệt nọ hoa kia.
- Ngoài ra ai lại tiếc gì với ai.
- Rằng: Nghe nổi tiếng cầm đài,
- Nước non luống những lắng tai Chung Kỳ.
- Thưa rằng: Tiện kỹ sá chi,
- Đã lòng dạy đến dạy thì phải vâng.
- Hiên sau treo sẵn cầm trăng,
- Vội vàng Sinh đã tay nâng ngang mày.
- Nàng rằng: Nghề mọn riêng tay,
- Làm chi cho bận lòng này lắm thân!
- So dần dây vũ dây văn,
- Bốn dây to nhỏ theo vần cung thương.
- Khúc đâu Hán Sở chiến trường,
- Nghe ra tiếng sắt tiếng vàng chen nhau.
- Khúc đâu Tư mã Phượng cầu,
- Nghe ra như oán như sầu phải chăng!
- Kê Khang này khúc Quảng lăng,
- Một rằng lưu thủy hai rằng hành vân.
- Qua quan này khúc Chiêu Quân,
- Nửa phần luyến chúa nửa phần tư gia.
- Trong như tiếng hạc bay qua,
- Đục như tiếng suối mới sa nửa vời.
- Tiếng khoan như gió thoảng ngoài,
- Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa.
- Ngọn đèn khi tỏ khi mờ,
- Khiến người ngồi đó cũng ngơ ngẩn sầu.
- Khi tựa gối khi cúi đầu,
- Khi vò chín khúc khi chau đôi mày.
- Rằng: Hay thì thật là hay,
- Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào!
- Lựa chi những bậc tiêu tao,
- Dột lòng mình cũng nao nao lòng người?
- Rằng: Quen mất nết đi rồi,
- Tẻ vui thôi cũng tính trời biết sao!
- Lời vàng âm lĩnh ý cao,
- Họa dần dần bớt chút nào được không.
- Hoa hương càng tỏ thức hồng,
- Đầu mày cuối mắt càng nồng tấm yêu.
- Sóng tình dường đã xiêu xiêu,
- Xem trong âu yếm có chiều lả lơi.
- Thưa rằng: đừng lấy làm chơi,
- Dẽ cho thưa hết một lời đã nao!
- Vẻ chi một đóa yêu đào,
- Vườn hồng chi dám ngăn rào chim xanh.
- Đã cho vào bậc bố kinh,
- Đạo tòng phu lấy chữ trinh làm đầu
- Ra tuồng trên Bộc trong dâu,
- Thì con người ấy ai cầu làm chi!
- Phải điều ăn xổi ở thì,
- Tiết trăm năm nỡ bỏ đi một ngày!
- Ngẫm duyên kỳ ngộ xưa nay,
- Lứa đôi ai đẹp lại tày Thôi Trương.
- Mây mưa đánh đổ đá vàng,
- Quá chiều nên đã chán chường yến anh.
- Trong khi chắp cánh liền cành,
- Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên.
- Mái tây để lạnh hương nguyền,
- Cho duyên đằm thắm ra duyên bẽ bàng.
- Gieo thoi trước chẳng giữ giàng,
- Để sau nên thẹn cùng chàng bởi ai?
- Vội chi liễu ép hoa nài,
- Còn thân ắt lại đền bồi có khi!
- Thấy lời đoan chính dễ nghe,
- Chàng càng thêm nể thêm vì mười phân.
- Bóng tàu vừa lạt vẻ ngân,
- Tin đâu đã thấy cửa ngăn gọi vào.
- Nàng thì vội trở buồng thêu,
- Sinh thì dạo gót sân đào bước ra.
- Cửa sài vừa ngỏ then hoa,
- Gia đồng vào gởi thư nhà mới sang.
- Đem tin thúc phụ từ đường,
- Bơ vơ lữ thấn tha hương đề huề.
- Liêu dương cách trở sơn khê,
- Xuân đường kíp gọi sinh về hộ tang.
- Mảng tin xiết nỗi kinh hoàng,
- Băng mình lẻn trước đài trang tự tình.
- Gót đầu mọi nỗi đinh ninh,
- Nỗi nhà tang tóc nỗi mình xa xôi:
- Sự đâu chưa kịp đôi hồi,
- Duyên đâu chưa kịp một lời trao tơ,
- Trăng thề còn đó trơ trơ,
- Dám xa xôi mặt mà thưa thớt lòng.
- Ngoài nghìn dặm chốc ba đông,
- Mối sầu khi gỡ cho xong còn chầy!
- Gìn vàng giữ ngọc cho hay,
- Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời.
- Tai nghe ruột rối bời bời,
- Ngập ngừng nàng mới giãi lời trước sau:
- Ông tơ ghét bỏ chi nhau,
- Chưa vui sum họp đã sầu chia phôi!
- Cùng nhau trót đã nặng lời,
- Dẫu thay mái tóc dám dời lòng tơ!
- Quản bao tháng đợi năm chờ,
- Nghĩ người ăn gió nằm mưa xót thầm.
- Đã nguyền hai chữ đồng tâm,
- Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai.
- Còn non còn nước còn dài,
- Còn về còn nhớ đến người hôm nay!
- Dùng dằng chưa nỡ rời tay,
- Vầng đông trông đã đứng ngay nóc nhà.
- Ngại ngùng một bước một xa,
- Một lời trân trọng châu sa mấy hàng.
- Buộc yên quảy gánh vội vàng,
- Mối sầu xẻ nửa bước đường chia hai.
- Buồn trông phong cảnh quê người,
- Đầu cành quyên nhặt cuối trời nhạn thưa.
- Não người cữ gió tuần mưa,
- Một ngày nặng gánh tương tư một ngày.
- Nàng còn đứng tựa hiên tây,
- Chín hồi vấn vít như vầy mối tơ.
- Trông chừng khói ngất song thưa,
- Hoa trôi trác thắm, liễu xơ xác vàng.
- Tần ngần dạo gót lầu trang,
- Một đoàn mừng thọ ngoại hương mới về,
- Hàn huyên chưa kịp giãi dề,
- Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao.
- Người nách thước, kẻ tay đao;
- Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.
- Già giang một lão một trai,
- Một dây vô lại buộc hai thâm tình.
- Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh,
- Rụng rời khung dệt, tan tành gói may.
- Đồ tế nhuyễn, của riêng tây,
- Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham.
- Điều đâu bay buộc ai làm?
- Này ai dan dậm, giật giàm bỗng dưng?
- Hỏi ra sau mới biết rằng:
- Phải tên xưng xuất là thằng bán tơ.
- Một nhà hoảng hốt ngẩn ngơ,
- Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây.
- Hạ từ van lạy suốt ngày,
- Điếc tai lân tuất, phũ tay tồi tàn.
- Rường cao rút ngược dây oan,
- Dẫu là đá cũng nát gan, lọ người.
- Mặt trông đau đớn rụng rời,
- Oan này còn một kêu trời, nhưng xa.
- Một ngày lạ thói sai nha,
- Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền.
- Sao cho cốt nhục vẹn tuyền,
- Trong khi ngộ biến tòng quyền biết sao?
- Duyên hội ngộ, đức cù lao,
- Bên tình bên hiếu, bên nào nặng hơn?
- Để lời thệ hải minh sơn,
- Làm con trước phải đền ơn sinh thành.
- Quyết tình nàng mới hạ tình:
- Dẽ cho để thiếp bán mình chuộc cha!
- Họ Chung có kẻ lại già,
- Cũng trong nha dịch lại là từ tâm.
- Thấy nàng hiếu trọng tình thâm,
- Vì nàng nghĩ cũng thương thầm xót vay.
- Tính bài lót đó luồn đây,
- Có ba trăm lạng việc này mới xuôi.
- Hãy về tạm phó giam ngoài,
- Dặn nàng qui liệu trong đôi ba ngày.
- Thương tình con trẻ thơ ngây,
- Gặp cơn vạ gió tai bay bất kỳ!
- Đau lòng tử biệt sinh ly,
- Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên!
- Hạt mưa sá nghĩ phận hèn,
- Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân.
- Sự lòng ngỏ với băng nhân,
- Tin sương đồn đại xa gần xôn xao.
- Gần miền có một mụ nào,
- Đưa người viễn khách tìm vào vấn danh.
- Hỏi tên rằng: Mã Giám sinh.
- Hỏi quê, rằng: Huyện Lâm Thanh cũng gần.
- Quá niên trạc ngoại tứ tuần,
- Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao.
- Trước thầy sau tớ lao xao
- Nhà băng đưa mối rước vào lầu trang.
- Ghế trên ngồi tót sỗ sàng,
- Buồng trong mối đã giục nàng kíp ra.
- Nỗi mình thêm tức nỗi nhà,
- Thềm hoa một bước, lệ hoa mấy hàng!
- Ngại ngùng giợn gió e sương,
- Nhìn hoa bóng thẹn, trông gương mặt dày.
- Mối càng vén tóc bắt tay,
- Nét buồn như cúc, điệu gầy như mai.
- Đắn đo cân sắc cân tài,
- Ép cung cầm nguyệt, thử bài quạt thơ.
- Mặn nồng một vẻ một ưa,
- Bằng lòng khách mới tùy cơ dặt dìu.
- Rằng: Mua ngọc đến Lam Kiều,
- Sính nghi xin dạy bao nhiêu cho tường?
- Mối rằng: đáng giá nghìn vàng,
- Gấp nhà nhờ lượng người thương dám nài.
- Cò kè bớt một thêm hai,
- Giờ lâu ngã giá vàng ngoài bốn trăm.
- Một lời thuyền đã êm dằm
- Hãy đưa canh thiếp trước cầm làm ghi.
- Định ngày nạp thái vu qui,
- Tiền lưng đã sẵn việc gì chẳng xong!
- Một lời cậy với Chung công,
- Khất từ tạm lĩnh Vương ông về nhà.
- Thương tình con trẻ cha già,
- Nhìn nàng ông những máu sa ruột dàu:
- Nuôi con những ước về sau,
- Trao tơ phải lứa, gieo cầu đáng nơi.
- Trời làm chi cực bấy trời,
- Này ai vu thác cho người hợp tan!
- Búa rìu bao quản thân tàn,
- Nỡ đầy đọa trẻ, càng oan khốc già.
- Một lần sau trước cũng là,
- Thôi thì mặt khuất chẳng thà lòng đau!
- Theo lời càng chảy dòng châu,
- Liều mình ông rắp gieo đầu tường vôi.
- Vội vàng kẻ giữ người coi,
- Nhỏ to nàng lại tìm lời khuyên can:
- Vẻ chi một mảnh hồng nhan,
- Tóc tơ chưa chút đền ơn sinh thành.
- Dâng thư đã thẹn nàng Oanh,
- Lại thua ả Lý bán mình hay sao?
- Cỗi xuân tuổi hạc càng cao,
- Một cây gánh vác biết bao nhiêu cành.
- Lòng tơ dù chẳng dứt tình,
- Gió mưa âu hẳn tan tành nưóc non.
- Thà rằng liều một thân con,
- Hoa dù rã cánh, lá còn xanh cây.
- Phận sao đành vậy cũng vầy,
- Cầm như chẳng đậu những ngày còn xanh.
- Cũng đừng tính quẩn lo quanh,
- Tan nhà là một thiệt mình là hai.
- Phải lời ông cũng êm tai,
- Nhìn nhau giọt vắn giọt dài ngổn ngang.
- Mái ngoài họ Mã vừa sang,
- Tờ hoa đã ký, cân vàng mới trao.
- Trăng già độc địa làm sao?
- Cầm dây chẳng lựa buộc vào tự nhiên.
- Trong tay đã sẵn đồng tiền,
- Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì!
- Họ Chung ra sức giúp vì,
- Lễ tâm đã đặt, tụng kỳ cũng xong.
- Việc nhà đã tạm thong dong,
- Tinh kỳ giục giã đã mong độ về.
- Một mình nàng ngọn đèn khuya,
- Áo dầm giọt lệ, tóc xe mối sầu.
- Phận dầu, dầu vậy cũng dầu,
- Xót lòng đeo đẳng bấy lâu một lời!
- Công trình kể biết mấy mươi.
- Vì ta khăng khít, cho người dở dang.
- Thề hoa chưa ráo chén vàng,
- Lỗi thề thôi đã phụ phàng với hoa.
- Trời Liêu non nước bao xa.
- Nghĩ đâu rẽ cửa chia nhà tự tôi.
- Biết bao duyên nợ thề bồi.
- Kiếp này thôi thế thì thôi còn gì.
- Tái sinh chưa dứt hương thề.
- Làm thân trâu ngựa đền nghì trúc mai.
- Nợ tình chưa trả cho ai,
- Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.
- Nỗi riêng riêng những bàng hoàng,
- Dầu chong trắng đĩa lệ tràn thấm khăn.
- Thúy Vân chợt tỉnh giấc xuân,
- Dưới đèn ghé đến ân cần hỏi han:
- Cơ trời dâu bể đa đoan,
- Một nhà để chị riêng oan một mình,
- Cớ chi ngồi nhẫn tàn canh?
- Nỗi riêng còn mắc mối tình chi đây?
- Rằng: Lòng đương thổn thức đầy,
- Tơ duyên còn vướng mối này chưa xong.
- Hở môi ra cũng thẹn thùng,
- Để lòng thì phụ tấm lòng với ai.
- Cậy em, em có chịu lời,
- Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa.
- Giữa đường đứt gánh tương tư,
- Loan giao chắp mối tơ thừa mặc em.
- Kể từ khi gặp chàng Kim,
- Khi ngày quạt ước, khi đêm chén thề.
- Sự đâu sóng gió bất kỳ,
- Hiếu tình khôn lẽ hai bề vẹn hai!
- Ngày xuân em hãy còn dài,
- Xót tình máu mủ, thay lời nước non.
- Chị dù thịt nát xương mòn,
- Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây.
- Chiếc thoa với bức tờ mây,
- Duyên này thì giữ vật này của chung.
- Dù em nên vợ nên chồng,
- Xót người mệnh bạc, ắt lòng chẳng quên.
- Mất người còn chút của tin,
- Phím đàn với mảnh hương nguyền ngày xưa.
- Mai sao dầu có bao giờ.
- Đốt lò hương ấy, so tơ phím này.
- Trông ra ngọn cỏ lá cây,
- Thấy hiu hiu gió thì hay chị về.
- Hồn còn mang nặng lời thề,
- Nát thân bồ liễu, đền nghì trúc mai;
- Dạ đài cách mặt khuất lời,
- Rẩy xin chén nước cho người thác oan.
- Bây giờ trâm gẫy bình tan,
- Kể làm sao xiết muôn vàn ái ân.
- Trăm nghìn gửi lại tình quân,
- Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi.
- Phận sao phận bạc như vôi,
- Đã đành nước chẩy hoa trôi lỡ làng.
- Ôi Kim lang! Hỡi Kim lang!
- Thôi thôi thiếp đã phụ chàng từ đây!
- Cạn lời hồn ngất máu say,
- Một hơi lặng ngắt đôi tay giá đồng.
- Xuân Huyên chợt tỉnh giấc nồng,
- Một nhà tấp nập, kẻ trong người ngoài.
- Kẻ thang người thuốc bời bời,
- Mới dằn cơn vựng, chưa phai giọt hồng.
- Hỏi: Sao ra sự lạ lùng?
- Kiều càng nức nở mở không ra lời.
- Nỗi nàng Vân mới rỉ tai,
- Chiếc thoa này với tờ bồi ở đây..
- Này cha làm lỗi duyên mày,
- Thôi thì nỗi ấy sau này đã em.
- Vì ai rụng cải rơi kim,
- Để con bèo nổi mây chìm vì ai.
- Lời con dặn lại một hai,
- Dẫu mòn bia đá, dám sai tấc vàng.
- Lậy thôi, nàng lại thưa chiềng,
- Nhờ cha trả được nghĩa chàng cho xuôi.
- Sá chi thân phận tôi đòi,
- Dẫu rằng xương trắng quê người quản đâu.
- Xiết bao kể nỗi thảm sầu!
- Khắc canh đã giục nam lâu mấy hồi.
- Kiệu hoa đâu đã đến ngoài,
- Quản huyền đâu đã giục người sinh ly.
- Đau lòng kẻ ở người đi,
- Lệ rơi thấm đá tơ chia rũ tằm.
- Trời hôm mây kéo tối rầm,
- Rầu rầu ngọn cỏ đầm đầm cành sương.
- Rước nàng về đến trú phường,
- Bốn bề xuân khóa một nàng ở trong.
- Ngập ngừng thẹn lục e hồng,
- Nghĩ lòng lại xót xa lòng đòi phen.
- Phẩm tiên rơi đến tay hèn,
- Hoài công nắng giữ mưa gìn với ai:
- Biết thân đến bước lạc loài,
- Nhị đào thà bẻ cho người tình chung.
- Vì ai ngăn đón gió đông,
- Thiệt lòng khi ở đau lòng khi đi.
- Trùng phùng dầu họa có khi,
- Thân này thôi có còn gì mà mong.
- Đã sinh ra số long đong,
- Còn mang lấy kiếp má hồng được sao?
- Trên yên sẵn có con dao,
- Giấu cầm nàng đã gói vào chéo khăn:
- Phòng khi nước đã đến chân,
- Dao này thì liệu với thân sau này.
- Đêm thu một khắc một chầy,
- Bâng khuâng như tỉnh như say một mình.
- Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh,
- Vẫn là một đứa phong tình đã quen.
- Quá chơi lại gặp hồi đen,
- Quen mùi lại kiếm ăn miền nguyệt hoa.
- Lầu xanh có mụ Tú Bà,
- Làng chơi đã trở về già hết duyên.
- Tình cờ chẳng hẹn mà nên,
- Mạt cưa mướp đắng đôi bên một phường.
- Chung lưng mở một ngôi hàng,
- Quanh năm buôn phấn bán hương đã lề.
- Dạo tìm khắp chợ thì quê,
- Giả danh hầu hạ dạy nghề ăn chơi.
- Rủi may âu cũng tại trời,
- Đoạn trường lại chọn mặt người vô duyên.
- Xót nàng chút phận thuyền quyên,
- Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn.
- Mẹo lừa đã mắc vào khuôn,
- Sính nghi rẻ giá nghênh hôn sẵn ngày.
- Mừng thầm: Cờ đã đến tay!
- Càng nhìn vẻ ngọc càng say khúc vàng.
- Đã nên quốc sắc thiên hương,
- Một cười này hẳn nghìn vàng chẳng ngoa.
- Về đây nước trước bẻ hoa,
- Vương tôn quý khách ắt là đua nhau.
- Hẳn ba trăm lạng kém đâu,
- Cũng đà vừa vốn còn sau thì lời,
- Miếng ngon kề đến tận nơi,
- Vốn nhà cũng tiếc của trời cũng tham.
- Đào tiên đã bén tay phàm,
- Thì vin cành quít cho cam sự đời!
- Dưới trần mấy mặt làng chơi,
- Chơi hoa đã dễ mấy người biết hoa.
- Nước vỏ lựu máu mào gà,
- Mượn màu chiêu tập lại là còn nguyên.
- Mập mờ đánh lận con đen,
- Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền mất chi?
- Mụ già hoặc có điều gì,
- Liều công mất một buổi quỳ mà thôi.
- Vả đây đường xá xa xôi,
- Mà ta bất động nữa người sinh nghi.
- Tiếc thay một đóa trà mi,
- Con ong đã tỏ đường đi lối về.
- Một cơn mưa gió nặng nề,
- Thương gì đến ngọc tiếc gì đến hương.
- Đêm xuân một giấc mơ màng,
- Đuốc hoa để đó, mặc nàng nằm trơ.
- Giọt riêng tầm tã tuôn mưa,
- Phần căm nỗi khách phần dơ nỗi mình:
- Tuồng chi là giống hôi tanh,
- Thân nghìn vàng để ô danh má hồng.
- Thôi còn chi nữa mà mong?
- Đời người thôi thế là xong một đời.
- Giận duyên tủi phận bời bời,
- Cầm dao nàng đã toan bài quyên sinh.
- Nghĩ đi nghĩ lại một mình:
- Một mình thì chớ hai tình thì sao?
- Sao dầu sinh sự thế nào,
- Truy nguyên chẳng kẻo lụy vào song thân.
- Nỗi mình âu cũng giãn dần,
- Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi.
- Những là đo đắn ngược xuôi,
- Tiếng gà nghe đã gáy sôi mái tường.
- Lầu mai vừa rúc còi sương,
- Mã Sinh giục giã vội vàng ra đi.
- Đoạn trường thay lúc phân kỳ!
- Vó câu khấp khểnh bóng xe gập ghềnh.
- Bề ngoài mười dặm trường đình,
- Vương ông mở tiệc tiễn hành đưa theo.
- Ngoài thì chủ khách dập dìu,
- Một nhà huyên với một Kiều ở trong.
- Nhìn càng lã chã giọt hồng,
- Rỉ tai nàng mới giãi lòng thấp cao:
- Hổ sinh ra phận thơ đào,
- Công cha nghĩa mẹ kiếp nào trả xong?
- Lỡ làng nước đục bụi trong,
- Trăm năm để một tấm lòng từ đây.
- Xem gương trong bấy nhiêu ngày,
- Thân con chẳng kẻo mắc tay bợm già!
- Khi về bỏ vắng trong nhà,
- Khi vào dùng dắng khi ra vội vàng.
- Khi ăn khi nói lỡ làng,
- Khi thầy khi tớ xem thường xem khinh.
- Khác màu kẻ quý người thanh,
- Ngẫm ra cho kỹ như hình con buôn.
- Thôi con còn nói chi con?
- Sống nhờ đất khách thác chôn quê người!
- Vương bà nghe bấy nhiêu lời,
- Tiếng oan đã muốn vạch trời kêu lên.
- Vài tuần chưa cạn chén khuyên.
- Mái ngoài nghỉ đã giục liền ruổi xe.
- Xót con lòng nặng trì trì,
- Trước yên ông đã nằn nì thấp cao:
- Chút thân yếu liễu tơ đào,
- Rớp nhà đến nỗi giấn vào tôi ngươi.
- Từ đây góc bể bên trời,
- Nắng mưa thui thủi quê người một thân.
- Nghìn tầm nhờ bóng tùng quân,
- Tuyết sương che chở cho thân cát đằng.
- Cạn lời khách mới thưa rằng:
- Buộc chân thôi cũng xích thằng nhiệm trao.
- Mai sau dầu đến thế nào,
- Kìa gương nhật nguyệt nọ dao quỉ thần!
- Đùng đùng gió giục mây vần,
- Một xe trong cõi hồng trần như bay.
- Trông vời gạt lệ chia tay,
- Góc trời thăm thẳm đêm ngày đăm đăm.
- Nàng thì dặm khách xa xăm,
- Bạc phau cầu giá đen rầm ngàn mây.
- Vi lô san sát hơi may,
- Một trời thu để riêng ai một người.
- Dặm khuya ngất tạnh mù khơi,
- Thấy trăng mà thẹn những lời non sông.
- Rừng thu từng biếc xen hồng,
- Nghe chim như nhắc tấm lòng thần hôn.
- Những là lạ nước lạ non,
- Lâm Truy vừa một tháng tròn tới nơi.
- Xe châu dừng bánh cửa ngoài,
- Rèm trong đã thấy một người bước ra.
- Thoắt trông nhờn nhợt màu da,
- Ăn gì cao lớn đẫy đà làm sao!
- Trước xe lơi lả han chào,
- Vâng lời nàng mới bước vào tận nơi.
- Bên thì mấy ả mày ngài,
- Bên thì ngồi bốn năm người làng chơi.
- Giữa thì hương án hẳn hoi,
- Trên treo một tượng trắng đôi lông mày.
- Lầu xanh quen lối xưa nay,
- Nghề này thì lấy ông này tiên sư,
- Hương hôm hoa sớm phụng thờ.
- Cô nào xấu vía có thưa mối hàng,
- Cởi xiêm lột áo sỗ sàng,
- Trước thần sẽ nguyện mảnh hương lầm rầm.
- Đổi hoa lót xuống chiếu nằm,
- Bướm hoa bay lại ầm ầm tứ vi!
- Kiều còn ngơ ngẩn biết gì,
- Cứ lời lạy xuống mụ thì khấn ngay:
- Cửa hàng buôn bán cho may,
- Đêm đêm Hàn thực ngày ngày Nguyên tiêu.
- Muôn nghìn người thấy cũng yêu,
- Xôn xao oanh yến rập rìu trúc mai.
- Tin nhạn vẩn lá thư bài,
- Đưa người cửa trước rước người cửa sau.
- Lạ tai nghe chửa biết đâu,
- Xem tình ra cũng những màu dở dang.
- Lễ xong hương hỏa gia đường,
- Tú Bà vắt nóc lên giường ngồi ngay.
- Dạy rằng: Con lạy mẹ đây,
- Lạy rồi sang lạy cậu mày bên kia.
- Nàng rằng: Phải bước lưu ly,
- Phận hèn vâng đã cam bề tiểu tinh.
- Điều đâu lấy yến làm oanh,
- Ngây thơ chẳng biết là danh phận gì?
- Đủ điều nạp thái vu qui,
- Đã khi chung chạ lại khi đứng ngồi.
- Giờ ra thay mặt đổi ngôi,
- Dám xin gửi lại một lời cho minh.
- Mụ nghe nàng nói hay tình,
- Bấy giờ mới nổi tam bành mụ lên:
- Này này sự đã quả nhiên,
- Thôi đà cướp sống chồng min đi rồi.
- Bảo rằng đi dạo lấy người,
- Đem về rước khách kiếm lời mà ăn.
- Tuồng vô nghĩa ở bất nhân,
- Buồn mình trước đã tần mần thử chơi.
- Màu hồ đã mất đi rồi,
- Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma!
- Con kia đã bán cho ta,
- Nhập ra phải cứ phép nhà tao đây.
- Lão kia có giở bài bây,
- Chẳng văng vào mặt mà mày lại nghe.
- Cớ sao chịu tốt một bề,
- Gái tơ mà đã ngứa nghề sớm sao?
- Phải làm cho biết phép tao!
- Chập bì tiên rắp sấn vào ra tay.
- Nàng rằng: Trời thẳm đất dày!
- Thân này đã bỏ những ngày ra đi.
- Thôi thì thôi có tiếc gì!
- Sẵn dao tay áo tức thì giở ra.
- Sợ gan nát ngọc liều hoa!
- Mụ còn trông mặt nàng đà quá tay.
- Thương ôi tài sắc bậc này,
- Một dao oan nghiệt đứt dây phong trần.
- Nỗi oan vỡ lở xa gần,
- Trong nhà người chật một lần như nêm.
- Nàng thì bằn bặt giấc tiên,
- Mụ thì cầm cập mặt nhìn hồn bay.
- Vực nàng vào chốn hiên tây,
- Cắt người coi sóc chạy thầy thuốc thang.
- Nào hay chưa hết trần duyên,
- Trong mê dường đã đứng bên một nàng.
- Rỉ rằng: Nhân quả dở dang,
- Đã toan trốn nợ đoạn trường được sao?
- Số còn nặng nợ má đào,
- Người dầu muốn quyết trời nào đã cho.
- Hãy xin hết kiếp liễu bồ,
- Sông Tiền đường sẽ hẹn hò về sau.
- Thuốc thang suốt một ngày thâu,
- Giấc mê nghe đã dàu dàu vừa tan.
- Tú bà chực sẵn bên màn,
- Lựa lời khuyên giải mơn man gỡ dần:
- Một người dễ có mấy thân!
- Hoa xuân đương nhụy, ngày xuân còn dài.
- Cũng là lỡ một lầm hai,
- Đá vàng sao nỡ ép nài mưa mây!
- Lỡ chưn trót đã vào đây,
- Khóa buồng xuân để đợi ngày đào non.
- Người còn thì của hãy còn,
- Tìm nơi xứng đáng là con cái nhà.
- Làm chi tội báo oán gia,
- Thiệt mình mà hại đến ta hay gì?
- Kề tai mấy mỗi nằn nì,
- Nàng nghe dường cũng thị phi rạch ròi.
- Vả suy thần mộng mấy lời,
- Túc nhân âu cũng có trời ở trong.
- Kiếp này nợ trả chưa xong,
- Làm chi thêm một nợ chồng kiếp sau!
- Lặng nghe, thấm thía gót đầu,
- Thưa rằng: Ai có muốn đâu thế này?
- Được như lời, thế là may,
- Hẳn rằng mai có như rày cho chăng!
- Sợ khi ong bướm đãi đằng,
- Đến điều sống đục, sao bằng thác trong!
- Mụ rằng: Con hãy thong dong,
- Phải điều lòng lại dối lòng mà chơi!
- Mai sau ở chẳng như lời,
- Trên đầu có bóng mặt trời rạng soi.
- Thấy lời quyết đoán hẳn hoi,
- Đành lòng, nàng cũng sẽ nguôi nguôi dần.
- Trước lầu Ngưng Bích khóa xuân,
- Vẻ non xa, tấm trăng gần, ở chung.
- Bốn bề bát ngát xa trông,
- Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia.
- Bẽ bàng mây sớm đèn khuya,
- Nửa tình, nửa cảnh như chia tấm lòng.
- Tưởng người dưới nguyệt chén đồng,
- Tin sương luống những rày trông mai chờ.
- Bên trời góc bể bơ vơ,
- Tấm son gột rửa bao giờ cho phai.
- Xót người tựa cửa hôm mai,
- Quạt nồng ấp lạnh, những ai đó giờ?
- Sân Lai cách mấy nắng mưa,
- Có khi gốc tử đã vừa người ôm?
- Buồn trông cửa bể chiều hôm,
- Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?
- Buồn trông ngọn nước mới sa,
- Hoa trôi man mác, biết là về đâu?
- Buồn trông nội cỏ dàu dàu,
- Chân mây mặt đất một màu xanh xanh.
- Buồn trông gió cuốn mặt ghềnh
- Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồị
- Chung quanh những nước non người,
- Đau lòng lưu lạc, nên vài bốn câu.
- Ngậm ngùi rủ bước rèm châu,
- Cách tường, nghe có tiếng đâu họa vần.
- Một chàng vừa trạc thanh xuân,
- Hình dong chải chuốt, áo khăn dịu dàng.
- Nghĩ rằng cũng mạch thư hương,
- Hỏi ra mới biết rằng chàng Sở Khanh.
- Bóng Nga thấp thoáng dưới mành,
- Trông nàng, chàng cũng ra tình đeo đai.
- Than ôi! sắc nước hương trời,
- Tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây?
- Giá đành trong nguyệt trên mây,
- Hoa sao, hoa khéo đọa đày bấy hoa?
- Tức gan riêng giận trời già,
- Lòng này ai tỏ cho ta, hỡi lòng?
- Thuyền quyên ví biết anh hùng,
- Ra tay tháo cũi, sổ lồng như chơi!
- Song thu đã khép cánh ngoài,
- Tai còn đồng vọng mấy lời sắt đanh.
- Nghĩ người thôi lại nghĩ mình,
- Cám lòng chua xót, nhạt tình chơ vơ.
- Những là lần lữa nắng mưa,
- Kiếp phong trần biết bao giờ mới thôi?
- Đánh liều nhắn một hai lời,
- Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân.
- Mảnh tiên kể hết xa gần,
- Nỗi nhà báo đáp, nỗi thân lạc loài.
- Tan sương vừa rạng ngày mai,
- Tiện hồng nàng mới nhắn lời gửi sang.
- Trời tây lãng đãng bóng vàng,
- Phúc thư đã thấy tin chàng đến nơi.
- Mở xem một bức tiên mai,
- Rành rành tích việt có hai chữ đề.
- Lấy trong ý tứ mà suy:
- Ngày hai mươi mốt, tuất thì phải chăng?
- Chim hôm thoi thót về rừng,
- Đóa trà mi đã ngậm trăng nửa vành.
- Tường đông lay động bóng cành,
- Rẽ song, đã thấy Sở Khanh lẻn vào.
- Sượng sùng đánh dạn ra chào,
- Lạy thôi, nàng mới rỉ tai ân cần.
- Rằng: Tôi bèo bọt chút thân,
- Lạc đàn mang lấy nợ nần yến anh.
- Dám nhờ cốt nhục tử sinh,
- Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau!
- Lặng nghe, lẩm nhẩm gật đầu:
- Ta đây phải mượn ai đâu mà rằng!
- Nàng đà biết đến ta chăng,
- Bể trầm luân, lấp cho bằng mới thôi!
- Nàng rằng: Muôn sự ơn người,
- Thế nào xin quyết một bài cho xong.
- Rằng: Ta có ngựa truy phong,
- Có tên dưới trướng, vốn dòng kiện nhi.
- Thừa cơ lẻn bước ra đi,
- Ba mươi sáu chước, chước gì là hơn.
- Dù khi gió kép, mưa đơn,
- Có ta đây cũng chẳng cơn cớ gì!
- Nghe lời nàng đã sinh nghi,
- Song đà quá đỗi, quản gì được thân.
- Cũng liều nhắm mắt đưa chân,
- Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu!
- Cùng nhau lẻn bước xuống lầu,
- Song song ngựa trước, ngựa sau một đoàn.
- Đêm thâu khắc lậu canh tàn,
- Gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm gương.
- Lối mòn cỏ nhợt mù sương,
- Lòng quê đi một bước đường, một đau.
- Tiếng gà xao xác gáy mau,
- Tiếng người đâu đã mái sau dậy dàng.
- Nàng càng thổn thức gan vàng,
- Sở Khanh đã rẽ dây cương lối nào!
- Một mình khôn biết làm sao,
- Dặm rừng bước thấp, bước cao hãi hùng.
- Hóa nhi thật có nỡ lòng,
- Làm chi dày tía, vò hồng, lắm nau!
- Một đoàn đổ đến trước sau,
- Vuốt đâu xuống đất, cánh đâu lên trời.
- Tú bà tốc thẳng đến nơi,
- Hầm hầm áp điệu một hơi lại nhà.
- Hung hăng chẳng nói chẳng tra,
- Đang tay vùi liễu, giập hoa tơi bời.
- Thịt da ai cũng là người,
- Lòng nào hồng rụng, thắm rời chẳng đau.
- Hết lời thú phục, khẩn cầu,
- Uốn lưng thịt đổ, cất đầu máu sa.
- Rằng: Tôi chút phận đàn bà,
- Nước non lìa cửa, lìa nhà, đến đây.
- Bây giờ sống chết ở tay,
- Thân này đã đến thế này thì thôi!
- Nhưng tôi có sá chi tôi,
- Phận tôi đành vậy, vốn người để đâu?
- Thân lươn bao quản lấm đầu,
- Chút lòng trinh bạch từ sau xin chừa!
- Được lời mụ mới tùy cơ,
- Bắt người bảo lĩnh làm tờ cung chiêu.
- Bày vai có ả Mã Kiều,
- Xót nàng, ra mới đánh liều chịu đoan.
- Mụ càng kể nhặt, kể khoan,
- Gạn gùng đến mực, nồng nàn mới tha.
- Vực nàng vào nghỉ trong nhà,
- Mã Kiều lại ngỏ ý ra dặn lời:
- Thôi đà mắc lận thì thôi!
- Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh?
- Bạc tình, nổi tiếng lầu xanh,
- Một tay chôn biết mấy cành phù dung!
- Đà đao lập sẵn chước dùng,
- Lạ gì một cốt một đồng xưa nay!
- Có ba mươi lạng trao tay,
- Không dưng chi có chuyện này, trò kia!
- Rồi ra trở mặt tức thì,
- Bớt lời, liệu chớ sân si, thiệt đời!
- Nàng rằng: Thề thốt nặng lời,
- Có đâu mà lại ra người hiểm sâu!
- Còn đương suy trước, nghĩ sau,
- Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào.
- Sở Khanh lên tiếng rêu rao:
- Rằng nghe mới có con nào ở đây.
- Phao cho quyến gió rủ mây,
- Hãy xem có biết mặt này là ai
- Nàng rằng: Thôi thế thì thôi!
- Rằng không, thì cũng vâng lời là không!
- Sở Khanh quát mắng đùng đùng,
- Sấn vào, vừa rắp thị hùng ra tay,
- Nàng rằng: Trời nhé có hay!
- Quyến anh, rủ yến, sự này tại ai?
- Đem người giẩy xuống giếng khơi,
- Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay!
- Còn tiên tích việt ở tay,
- Rõ ràng mặt ấy, mặt này chứ ai?
- Lời ngay, đông mặt trong ngoài,
- Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương!
- Phụ tình án đã rõ ràng,
- Dơ tuồng, nghỉ mới kiếm đường tháo lui.
- Buồng riêng, riêng những sụt sùi:
- Nghĩ thân, mà lại ngậm ngùi cho thân.
- Tiếc thay trong giá trắng ngần,
- Đến phong trần, cũng phong trần như ai!
- Tẻ vui cũng một kiếp người,
- Hồng nhan phải giống ở đời mãi ru!
- Kiếp xưa đã vụng đường tu,
- Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi!
- Dù sao bình đã vỡ rồi,
- Lấy thân mà trả nợ đời cho xong!
- Vừa tuần nguyệt sáng, gương trong,
- Tú bà ghé lại thong dong dặn dò:
- Nghề chơi cũng lắm công phu,
- Làng chơi ta phải biết cho đủ điều.
- Nàng rằng: Mưa gió dập dìu,
- Liều thân, thì cũng phải liều thế thôi!
- Mụ rằng: Ai cũng như ai,
- Người ta ai mất tiền hoài đến đây?
- Ở trong còn lắm điều hay,
- Nỗi đêm khép mở, nỗi ngày riêng chung.
- Này con thuộc lấy nằm lòng,
- Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề.
- Chơi cho liễu chán, hoa chê,
- Cho lăn lóc đá, cho mê mẩn đời.
- Khi khóe hạnh, khi nét ngài,
- Khi ngâm ngợi nguyệt, khi cười cợt hoa.
- Đều là nghề nghiệp trong nhà,
- Đủ ngần ấy nết, mới là người soi.
- Gót đầu vâng dạy mấy lời,
- Dường chau nét nguyệt, dường phai vẻ hồng.
- Những nghe nói, đã thẹn thùng,
- Nước đời lắm nỗi lạ lùng, khắt khe!
- Xót mình cửa các, buồng khuê,
- Vỡ lòng, học lấy những nghề nghiệp hay!
- Khéo là mặt dạn, mày dày,
- Kiếp người đã đến thế này thì thôi!
- Thương thay thân phận lạc loài,
- Dẫu sao cũng ở tay người biết sao?
- Lầu xanh, mới rủ trướng đào,
- Càng treo giá ngọc, càng cao phẩm người.
- Biết bao bướm lả, ong lơi,
- Cuộc say đầy tháng, trận cười suốt đêm.
- Dập dìu lá gió, cành chim,
- Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Tràng Khanh.
- Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh,
- Giật mình, mình lại thương mình xót xa.
- Khi sao phong gấm rủ là,
- Giờ sao tan tác như hoa giữa đường?
- Mặt sao dày gió dạn sương,
- Thân sao bướm chán, ong chường bấy thân?
- Mặc người mưa Sở, mây Tần,
- Những mình nào biết có xuân là gì!
- Đôi phen gió tựa, hoa kề,
- Nửa rèm tuyết ngậm, bốn bề trăng thâu.
- Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
- Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ!
- Đòi phen nét vẽ, câu thơ,
- Cung cầm trong nguyệt, nước cờ dưới hoa,
- Vui là vui gượng kẻo mà,
- Ai tri âm đó, mặn mà với ai?
- Thờ ơ gió trúc, mưa mai,
- Ngẩn ngơ trăm nỗi, giùi mài một thân.
- Ôm lòng đòi đoạn xa gần,
- Chẳng vò mà rối, chẳng dần mà đau!
- Nhớ ơn chín chữ cao sâu,
- Một ngày một ngả bóng dâu tà tà.
- Dặm ngàn, nước thẳm, non xa,
- Nghĩ đâu thân phận con ra thế này!
- Sân hòe đôi chút thơ ngây
- Trân cam, ai kẻ đỡ thay việc mình?
- Nhớ lời nguyện ước ba sinh,
- Xa xôi ai có thấu tình chăng ai?
- Khi về hỏi liễu Chương đài,
- Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay.
- Tình sâu mong trả nghĩa dày,
- Hoa kia đã chắp cành này cho chưa?
- Mối tình đòi đoạn vò tơ,
- Giấc hương quan luống lần mơ canh dài.
- Song sa vò võ phương trời,
- Nay hoàng hôn, đã lại mai hôn hoàng.
- Lần lần thỏ bạc ác vàng,
- Xót người trong hội đoạn tràng đòi cơn!
- Đã cho lấy chữ hồng nhan,
- Làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân!
- Đã đày vào kiếp phong trần,
- Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi!
- Khách du bỗng có một người,
- Kỳ Tâm họ Thúc cũng nòi thư hương.
- Vốn người huyện Tích châu Thường,
- Theo nghiêm đường mở ngôi hàng Lâm Tri.
- Hoa khôi mộ tiếng Kiều nhi,
- Thiếp hồng tìm đến hương khuê gửi vào.
- Trướng tô giáp mặt hoa đào,
- Vẻ nào chẳng mặn nét nào chẳng ưa?
- Hải đường mơn mởn cành tơ,
- Ngày xuân càng gió càng mưa càng nồng.
- Nguyệt hoa hoa nguyệt não nùng,
- Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng?
- Lạ gì thanh khí lẽ hằng,
- Một dây một buộc ai giằng cho ra.
- Sớm đào tối mận lân la,
- Trước còn trăng gió sau ra đá vàng.
- Dịp đâu may mắn lạ dường,
- Lại vừa gặp khoảng xuân đường lại quê.
- Sinh càng một tỉnh mười mê,
- Ngày xuân lắm lúc đi về với xuân.
- Khi gió gác khi trăng sân,
- Bầu tiên chuốc rượu câu thần nối thơ.
- Khi hương sớm khi trà trưa,
- Bàn vây điểm nước đường tơ họa đàn.
- Miệt mài trong cuộc truy hoan,
- Càng quen thuộc nết càng dan díu tình.
- Lạ cho cái sóng khuynh thành,
- Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi.
- Thúc sinh quen thói bốc rời,
- Trăm nghìn đổ một trận cười như không.
- Mụ càng tô lục chuốt hồng,
- Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê.
- Dưới trăng quyên đã gọi hè,
- Đầu tường lửa lựu lập loè đâm bông.
- Buồng the phải buổi thong dong,
- Thang lan rủ bức trướng hồng tẩm hoa.
- Rõ màu trong ngọc trắng ngà!
- Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên.
- Sinh càng tỏ nét càng khen,
- Ngụ tình tay thảo một thiên luật đường.
- Nàng rằng: Vâng biết ý chàng.
- Lời lời châu ngọc hàng hàng gấm thêu.
- Hay hèn lẽ cũng nối điêu,
- Nỗi quê nghĩ một hai điều ngang ngang.
- Lòng còn gửi áng mây Vàng.
- Họa vần xin hãy chịu chàng hôm nay.
- Rằng: Sao nói lạ lùng thay!
- Cành kia chẳng phải cỗi này mà ra?
- Nàng càng ủ đột thu ba,
- Đoạn trường lúc ấy nghĩ mà buồn tênh:
- Thiếp như hoa đã lìa cành,
- Chàng như con bướm lượn vành mà chơi.
- Chúa xuân đành đã có nơi,
- Vắn ngày thôi chớ dài lời làm chi.
- Sinh rằng: Từ thuở tương tri,
- Tấm riêng riêng những nặng vì nước non.
- Trăm năm tính cuộc vuông tròn,
- Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông.
- Nàng rằng: Muôn đội ơn lòng.
- Chút e bên thú bên tòng dễ đâu.
- Bình Khang nấn ná bấy lâu,
- Yêu hoa yêu được một màu điểm trang.
- Rồi ra lạt phấn phai hương,
- Lòng kia giữ được thường thường mãi chăng?
- Vả trong thềm quế cung trăng,
- Chủ trương đành đã chị Hằng ở trong.
- Bấy lâu khăng khít dải đồng,
- Thêm người người cũng chia lòng riêng tây.
- Vẻ chi chút phận bèo mây,
- Làm cho bể ái khi đầy khi vơi.
- Trăm điều ngang ngửa vì tôi,
- Thân sau ai chịu tội trời ấy cho?
- Như chàng có vững tay co,
- Mười phần cũng đắp điếm cho một vài.
- Thế trong dầu lớn hơn ngoài,
- Trước hàm sư tử gửi người đằng la.
- Cúi đầu luồn xuống mái nhà,
- Giấm chua lại tội bằng ba lửa nồng.
- Ở trên còn có nhà thông,
- Lượng trên trông xuống biết lòng có thương?
- Sá chi liễu ngõ hoa tường?
- Lầu xanh lại bỏ ra phường lầu xanh.
- Lại càng dơ dáng dại hình,
- Đành thân phận thiếp ngại danh giá chàng.
- Thương sao cho vẹn thì thương.
- Tính sao cho vẹn mọi đường xin vâng.
- Sinh rằng: Hay nói đè chừng!
- Lòng đây lòng đấy chưa từng hay sao?
- Đường xa chớ ngại Ngô Lào,
- Trăm điều hãy cứ trông vào một ta.
- Đã gần chi có điều xa?
- Đá vàng đã quyết phong ba cũng liều.
- Cùng nhau căn vặn đến điều,
- Chỉ non thề bể nặng gieo đến lời.
- Nỉ non đêm ngắn tình dài,
- Ngoài hiên thỏ đã non đoài ngậm gương.
- Mượn điều trúc viện thừa lương,
- Rước về hãy tạm giấu nàng một nơi.
- Chiến hòa sắp sẵn hai bài,
- Cậy tay thầy thợ mượn người dò la.
- Bắn tin đến mặt Tú bà,
- Thua cơ mụ cũng cầu hòa dám sao.
- Rõ ràng của dẫn tay trao,
- Hoàn lương một thiếp thân vào cửa công.
- Công tư đôi lẽ đều xong,
- Gót tiên phút đã thoát vòng trần ai.
- Một nhà sum họp trúc mai,
- Càng sâu nghĩa bể càng dài tình sông.
- Hương càng đượm lửa càng nồng,
- Càng sôi vẻ ngọc càng lồng màu sen.
- Nửa năm hơi tiếng vừa quen,
- Sân ngô cành biếc đã chen lá vàng.
- Giậu thu vừa nảy giò sương,
- Gối yên đã thấy xuân đường đến nơi.
- Phong lôi nổi trận bời bời,
- Nặng lòng e ấp tính bài phân chia.
- Quyết ngay biện bạch một bề,
- Dạy cho má phấn lại về lầu xanh.
- Thấy lời nghiêm huấn rành rành,
- Đánh liều sinh mới lấy tình nài kêu.
- Rằng: Con biết tội đã nhiều,
- Dẫu rằng sấm sét búa rìu cũng cam.
- Trót vì tay đã nhúng chàm,
- Dại rồi còn biết khôn làm sao đây.
- Cùng nhau vả tiếng một ngày,
- Ôm cầm ai nỡ dứt dây cho đành.
- Lượng trên quyết chẳng thương tình,
- Bạc đen thôi có tiếc mình làm chi.
- Thấy lời sắt đá tri tri,
- Sốt gan ông mới cáo quì cửa công.
- Đất bằng nổi sóng đùng đùng,
- Phủ đường sai lá phiếu hồng thôi tra.
- Cùng nhau theo gót sai nha,
- Song song vào trước sân hoa lạy quì.
- Trông lên mặt sắt đen sì,
- Lập nghiêm trước đã ra uy nặng lời:
- Gã kia dại nết chơi bời,
- Mà con người thế là người đong đưa.
- Tuồng chi hoa thải hương thừa,
- Mượn màu son phấn đánh lừa con đen.
- Suy trong tình trạng nguyên đơn,
- Bề nào thì cũng chưa yên bề nào.
- Phép công chiếu án luận vào.
- Có hai đường ấy muốn sao mặc mình.
- Một là cứ phép gia hình,
- Một là lại cứ lầu xanh phó về.
- Nàng rằng: đã quyết một bề!
- Nhện này vương lấy tơ kia mấy lần.
- Đục trong thân cũng là thân.
- Yếu thơ vâng chịu trước sân lôi đình!
- Dạy rằng: Cứ phép gia hình!
- Ba cây chập lại một cành mẫu đơn.
- Phận đành chi dám kêu oan,
- Đào hoen quẹn má liễu tan tác mày.
- Một sân lầm cát đã đầy,
- Gương lờ nước thủy mai gầy vóc sương.
- Nghĩ tình chàng Thúc mà thương,
- Nẻo xa trông thấy lòng càng xót xa.
- Khóc rằng: Oan khốc vì ta!
- Có nghe lời trước chẳng đà lụy sau.
- Cạn lòng chẳng biết nghĩ sâu.
- Để ai trăng tủi hoa sầu vì ai.
- Phủ đường nghe thoảng vào tai,
- Động lòng lại gạn đến lời riêng tây.
- Sụt sùi chàng mới thưa ngay,
- Đầu đuôi kể lại sự ngày cầu thân:
- Nàng đà tính hết xa gần,
- Từ xưa nàng đã biết thân có rày.
- Tại tôi hứng lấy một tay,
- Để nàng cho đến nỗi này vì tôi.
- Nghe lời nói cũng thương lời,
- Dẹp uy mới dạy cho bài giải vi.
- Rằng: Như hẳn có thế thì
- Trăng hoa song cũng thị phi biết điều.
- Sinh rằng: Chút phận bọt bèo,
- Theo đòi vả cũng ít nhiều bút nghiên.
- Cười rằng: đã thế thì nên!
- Mộc già hãy thử một thiên trình nghề.
- Nàng vâng cất bút tay đề,
- Tiên hoa trình trước án phê xem tường.
- Khen rằng: Giá đáng Thịnh đường!
- Tài này sắc ấy nghìn vàng chưa cân!
- Thật là tài tử giai nhân,
- Châu Trần còn có Châu Trần nào hơn?
- Thôi đừng rước dữ cưu hờn,
- Làm chi lỡ nhịp cho đòn ngang cung.
- Đã đưa đến trước cửa công,
- Ngoài thì là lý song trong là tình.
- Dâu con trong đạo gia đình,
- Thôi thì dẹp nỗi bất bình là xong.
- Kíp truyền sắm sửa lễ công,
- Kiệu hoa cất gió đuốc hồng điểm sao.
- Bày hàng cổ xúy xôn xao,
- Song song đưa tới trướng đào sánh đôi.
- Thương vì hạnh trọng vì tài,
- Thúc ông thôi cũng dẹp lời phong ba.
- Huệ lan sực nức một nhà,
- Từng cay đắng lại mặn mà hơn xưa.
- Mảng vui rượu sớm cờ trưa,
- Đào đà phai thắm sen vừa nẩy xanh.
- Trướng hồ vắng vẻ đêm thanh,
- E tình nàng mới bày tình riêng chung:
- Phận bồ từ vẹn chữ tòng,
- Đổi thay nhạn yến đã hòng đầy niên.
- Tin nhà ngày một vắng tin,
- Mặn tình cát lũy lạt tình tào khang.
- Nghĩ ra thật cũng nên đường,
- Tăm hơi ai dễ giữ giàng cho ta?
- Trộm nghe kẻ lớn trong nhà,
- Ở vào khuôn phép nói ra mối đường.
- E thay những dạ phi thường,
- Dễ dò rốn bể khôn lường đáy sông!
- Mà ta suốt một năm ròng,
- Thế nào cũng chẳng giấu xong được nào
- Bấy chầy chưa tỏ tiêu hao,
- Hoặc là trong có làm sao chăng là?
- Xin chàng kíp liệu lại nhà,
- Trước người đẹp ý sau ta biết tình.
- Đêm ngày giữ mức giấu quanh,
- Rày lần mai lữa như hình chưa thông.
- Nghe lời khuyên nhủ thong dong,
- Đành lòng sinh mới quyết lòng hồi trang.
- Rạng ra gửi đến xuân đường,
- Thúc ông cũng vội giục chàng ninh gia.
- Tiễn đưa một chén quan hà,
- Xuân đình thoắt đã dạo ra cao đình.
- Sông Tần một dải xanh xanh,
- Loi thoi bờ liễu mấy cành Dương quan.
- Cầm tay dài ngắn thở than,
- Chia phôi ngừng chén hợp tan nghẹn lời.
- Nàng rằng: Non nước xa khơi,
- Sao cho trong ấm thì ngoài mới êm.
- Dễ lòa yếm thắm trôn kim,
- Làm chi bưng mắt bắt chim khó lòng!
- Đôi ta chút nghĩa đèo bòng,
- Đến nhà trước liệu nói sòng cho minh.
- Dù khi sóng gió bất tình,
- Lớn ra uy lớn tôi đành phận tôi.
- Hơn điều giấu ngược giấu xuôi.
- Lại mang những việc tày trời đến sau.
- Thương nhau xin nhớ lời nhau,
- Năm chầy cũng chẳng đi đâu mà chầy.
- Chén đưa nhớ bữa hôm nay,
- Chén mừng xin đợi ngày này năm sau!
- Người lên ngựa kẻ chia bào,
- Rừng phong thu đã nhuốm màu quan san.
- Dặm hồng bụi cuốn chinh an,
- Trông người đã khuất mấy ngàn dâu xanh.
- Người về chiếc bóng năm canh,
- Kẻ đi muôn dặm một mình xa xôi.
- Vầng trăng ai xẻ làm đôi,
- Nửa in gối chiếc, nửa soi dặm trường.
- Kể chi những nỗi dọc đường,
- Buồn trong này nỗi chủ trương ở nhà:
- Vốn dòng họ Hoạn danh gia,
- Con quan Lại Bộ tên là Hoạn Thư.
- Duyên đằng thuận nẻo gió đưa,
- Cùng chàng kết tóc xe tơ những ngày.
- Ở ăn thì nết cũng hay,
- Nói điều ràng buộc thì tay cũng già.
- Từ nghe vườn mới thêm hoa,
- Miệng người đã lắm tin nhà thì không.
- Lửa tâm càng dập càng nồng,
- Trách người đen bạc ra lòng trăng hoa:
- Ví bằng thú thật cùng ta,
- Cũng dung kẻ dưới mới là lượng trên.
- Dại chi chẳng giữ lấy nền,
- Tốt chi mà rước tiếng ghen vào mình?
- Lại còn bưng bít giấu quanh,
- Làm chi những thói trẻ ranh nực cười!
- Tính rằng cách mặt khuất lời,
- Giấu ta ta cũng liệu bài giấu cho!
- Lo gì việc ấy mà lo,
- Kiến trong miệng chén có bò đi đâu?
- Làm cho nhìn chẳng được nhau,
- Làm cho đầy đọa cất đầu chẳng lên!
- Làm cho trông thấy nhãn tiền,
- Cho người thăm ván bán thuyền biết tay.
- Nỗi lòng kín chẳng ai hay,
- Ngoài tai để mặc gió bay mái ngoài.
- Tuần sau bỗng thấy hai người,
- Mách tin ý cũng liệu bài tâng công.
- Tiểu thư nổi giận đùng đùng:
- Gớm tay thêu dệt ra lòng trêu ngươi!
- Chồng tao nào phải như ai,
- Điều này hẳn miệng những người thị phi!
- Vội vàng xuống lệnh ra uy,
- Đứa thì vả miệng đứa thì bẻ răng.
- Trong ngoài kín mít như bưng.
- Nào ai còn dám nói năng một lời!
- Buồng đào khuya sớm thảnh thơi,
- Ra vào một mực nói cười như không.
- Đêm ngày lòng những dặn lòng,
- Sinh đà về đến lầu hồng xuống yên.
- Lời tan hợp nỗi hàn huyên,
- Chữ tình càng mặn chữ duyên càng nồng.
- Tẩy trần vui chén thong dong,
- Nỗi lòng ai ở trong lòng mà ra.
- Chàng về xem ý tứ nhà,
- Sự mình cũng rắp lân la giãi bày.
- Mấy phen cười nói tỉnh say,
- Tóc tơ bất động mảy may sự tình.
- Nghĩ đà bưng kín miệng bình,
- Nào ai có khảo mà mình đã xưng?
- Những là e ấp dùng dằng,
- Rút dây sợ nữa động rừng lại thôi.
- Có khi vui chuyện mua cười,
- Tiểu thư lại giở những lời đâu đâu.
- Rằng: Trong ngọc đá vàng thau,
- Mười phần ta đã tin nhau cả mười.
- Khen cho những chuyện dông dài,
- Bướm ong lại đặt những lời nọ kia.
- Thiếp dù bụng chẳng hay suy,
- Đã dơ bụng nghĩ lại bia miệng cười!
- Thấy lời thủng thỉnh như chơi,
- Thuận lời chàng cũng nói xuôi đỡ đòn.
- Những là cười phấn cợt son,
- Đèn khuya chung bóng trăng tròn sánh vai.
- Thú quê thuần hức bén mùi,
- Giếng vàng đã rụng một vài lá ngô.
- Chạnh niềm nhớ cảnh giang hồ,
- Một màu quan tái mấy mùa gió trăng.
- Tình riêng chưa dám rỉ răng,
- Tiểu thư trước đã liệu chừng nhủ qua:
- Cách năm mây bạc xa xa,
- Lâm Tri cũng phải tính mà thần hôn.
- Được lời như cởi tấc son,
- Vó câu chẳng ruổi nước non quê người.
- Long lanh đáy nước in trời,
- Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng.
- Roi câu vừa gióng dặm trường,
- Xe hương nàng cũng thuận đường quy ninh.
- Thưa nhà huyên hết mọi tình,
- Nỗi chàng ở bạc nỗi mình chịu đen.
- Nghĩ rằng: Ngứa ghẻ hờn ghen,
- Xấu chàng mà có ai khen chi mình!
- Vậy nên ngảnh mặt làm thinh,
- Mưu cao vốn đã rắp ranh những ngày.
- Lâm Tri đường bộ tháng chầy,
- Mà đường hải đạo sang ngay thì gần.
- Dọn thuyền lựa mặt gia nhân,
- Hãy đem dây xích buộc chân nàng về.
- Làm cho cho mệt cho mê,
- Làm cho đau đớn ê chề cho coi!
- Trước cho bõ ghét những người,
- Sau cho để một trò cười về sau.
- Phu nhân khen chước rất mầu,
- Chiều con mới dạy mặc dầu ra tay.
- Sửa sang buồm gió lèo mây,
- Khuyển ưng lại chọn một bầy côn quang.
- Dặn dò hết các mọi đường,
- Thuận phong một lá vượt sang bến Tề.
- Nàng từ chiếc bóng song the,
- Đường kia nỗi nọ như chia mối sầu.
- Bóng đâu đã xế ngang đầu,
- Biết đâu ấm lạnh biết đâu ngọt bùi.
- Tóc thề đã chấm ngang vai,
- Nào lời non nước nào lời sắt son.
- Sắn bìm chút phận cỏn con,
- Khuôn duyên biết có vuông tròn cho chăng?
- Thân sao nhiều nỗi bất bằng,
- Liều như cung Quảng ả Hằng nghĩ nao!
- Đêm thu gió lọt song đào,
- Nửa vành trăng khuyết ba sao giữa trời.
- Nén hương đến trước Phật đài,
- Nỗi lòng khấn chửa cạn lời vân vân.
- Dưới hoa dậy lũ ác nhân,
- Ầm ầm khốc quỷ kinh thần mọc ra.
- Đầy sân gươm tuốt sáng lòa,
- Thất kinh nàng chửa biết là làm sao.
- Thuốc mê đâu đã rưới vào,
- Mơ màng như giấc chiêm bao biết gì.
- Vực ngay lên ngựa tức thì,
- Phòng đào viện sách bốn bề lửa dong.
- Sẵn thây vô chủ bên sông,
- Đem vào để đó lộn sòng ai hay?
- Tôi đòi phách lạc hồn bay,
- Pha càn bụi cỏ gốc cây ẩn mình.
- Thúc ông nhà cũng gần quanh,
- Chợt trông ngọn lửa thất kinh rụng rời.
- Tớ thầy chạy thẳng đến nơi,
- Tơi bời tưới lửa tìm người lao xao.
- Gió cao ngọn lửa càng cao,
- Tôi đòi tìm đủ nàng nào thấy đâu!
- Hớt hơ hớt hải nhìn nhau,
- Giếng sâu bụi rậm trước sau tìm quàng.
- Chạy vào chốn cũ phòng hương,
- Trong tro thấy một đống xương cháy tàn.
- Tình ngay ai biết mưu gian,
- Hẳn nàng thôi lại còn bàn rằng ai!
- Thúc ông sùi sụt ngắn dài,
- Nghĩ con vắng vẻ thương người nết na.
- Di hài nhặt gói về nhà,
- Nào là khâm liệm nào là tang trai.
- Lễ thường đã đủ một hai,
- Lục trình chàng cũng đến nơi bấy giờ.
- Bước vào chốn cũ lầu thơ,
- Tro than một đống nắng mưa bốn tường.
- Sang nhà cha tới trung đường,
- Linh sàng bài vị thờ nàng ở trên.
- Hỡi ôi nói hết sự duyên,
- Tơ tình đứt ruột lửa phiền cháy gan!
- Gieo mình vật vã khóc than:
- Con người thế ấy thác oan thế này.
- Chắc rằng mai trúc lại vầy,
- Ai hay vĩnh quyết là ngày đưa nhau!
- Thương càng nghĩ nghĩ càng đau,
- Dễ ai lấp thảm quạt sầu cho khuây.
- Gần miền nghe có một thầy,
- Phi phù trí quỷ cao tay thông huyền.
- Trên tam đảo dưới cửu tuyền,
- Tìm đâu thì cũng biết tin rõ ràng.
- Sắm sanh lễ vật rước sang,
- Xin tìm cho thấy mặt nàng hỏi han.
- Đạo nhân phục trước tĩnh đàn,
- Xuất thần giây phút chưa tàn nén hương.
- Trở về minh bạch nói tường:
- Mặt nàng chẳng thấy việc nàng đã tra.
- Người này nặng kiếp oan gia,
- Còn nhiều nợ lắm sao đà thoát cho!
- Mệnh cung đang mắc nạn to,
- Một năm nữa mới thăm dò được tin.
- Hai bên giáp mặt chiền chiền,
- Muốn nhìn mà chẳng dám nhìn lạ thay!
- Điều đâu nói lạ dường này,
- Sự nàng đã thế lời thầy dám tin!
- Chẳng qua đồng cốt quàng xiên,
- Người đâu mà lại thấy trên cõi trần?
- Tiếc hoa những ngậm ngùi xuân,
- Thân này dễ lại mấy lần gặp tiên.
- Nước trôi hoa rụng đã yên,
- Hay đâu địa ngục ở miền nhân gian.
- Khuyển ưng đã đắt mưu gian,
- Vực nàng đưa xuống để an dưới thuyền.
- Buồm cao lèo thẳng cánh suyền,
- Đè chừng huyện Tích băng miền vượt sang.
- Dỡ đò lên trước sảnh đường,
- Khuyển ưng hai đứa nộp nàng dâng công.
- Vực nàng tạm xuống môn phòng,
- Hãy còn thiêm thiếp giấc nồng chưa phai.
- Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai,
- Cửa nhà đâu mất lâu đài nào đây?
- Bàng hoàng giở tỉnh giở say,
- Sảnh đường mảng tiếng đòi ngay lên hầu.
- A hoàn trên dưới giục mau,
- Hãi hùng nàng mới theo sau một người.
- Ngước trông tòa rộng dãy dài,
- Thiên Quan Trủng Tể có bài treo trên.
- Ban ngày sáp thắp hai bên,
- Giữa giường thất bảo ngồi trên một bà.
- Gạn gùng ngọn hỏi ngành tra,
- Sự mình nàng phải cứ mà gửi thưa.
- Bất tình nổi trận mây mưa,
- Mắng rằng: Những giống bơ thờ quen thân!
- Con này chẳng phải thiện nhân,
- Chẳng phường trốn chúa thì quân lộn chồng.
- Ra tuồng mèo mả gà đồng,
- Ra tuồng lúng túng chẳng xong bề nào.
- Đã đem mình bán cửa tao,
- Lại còn khủng khỉnh làm cao thế này.
- Nào là gia pháp nọ bay!
- Hãy cho ba chục biết tay một lần.
- A hoàn trên dưới dạ ran,
- Dẫu rằng trăm miệng không phân lẽ nào.
- Trúc côn ra sức đập vào,
- Thịt nào chẳng nát gan nào chẳng kinh.
- Xót thay đào lý một cành,
- Một phen mưa gió tan tành một phen.
- Hoa nô truyền dạy đổi tên,
- Buồng the dạy ép vào phiên thị tì.
- Ra vào theo lũ thanh y,
- Dãi dầu tóc rối da chì quản bao.
- Quản gia có một mụ nào,
- Thấy người thấy nết ra vào mà thương.
- Khi chè chén khi thuốc thang,
- Đem lời phương tiện mở đường hiếu sinh.
- Dạy rằng: May rủi đã đành,
- Liễu bồ mình giữ lấy mình cho hay.
- Cũng là oan nghiệp chi đây,
- Sa cơ mới đến thế này chẳng dưng.
- Ở đây tai vách mạch rừng,
- Thấy ai người cũ cũng đừng nhìn chi.
- Kẻo khi sấm sét bất kỳ,
- Con ong cái kiến kêu gì được oan?
- Nàng càng giọt ngọc như chan,
- Nỗi lòng luống những bàng hoàng niềm tây:
- Phong trần kiếp chịu đã đầy,
- Lầm than lại có thứ này bằng hai.
- Phận sao bạc chẳng vừa thôi,
- Khăng khăng buộc mãi lấy người hồng nhan.
- Đã đành túc trái tiền oan,
- Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi.
- Những là nương náu qua thì,
- Tiểu thư phải buổi mới về ninh gia.
- Mẹ con trò chuyện lân la,
- Phu nhân mới gọi nàng ra dạy lời:
- Tiểu thư dưới trướng thiếu người,
- Cho về bên ấy theo đòi lầu trang.
- Lãnh lời nàng mới theo sang,
- Biết đâu địa ngục thiên đàng là đâu.
- Sớm khuya khăn mắt lược đầu,
- Phận con hầu giữ con hầu dám sai.
- Phải đêm êm ả chiều trời,
- Trúc tơ hỏi đến nghề chơi mọi ngày.
- Lĩnh lời nàng mới lựa dây,
- Nỉ non thánh thót dễ say lòng người.
- Tiểu thư xem cũng thương tài,
- Khuôn uy dường cũng bớt vài bốn phân.
- Cửa người đày đọa chút thân,
- Sớm ngơ ngẩn bóng đêm năn nỉ lòng.
- Lâm Tri chút nghĩa đèo bồng,
- Nước bèo để chữ tương phùng kiếp sau.
- Bốn phương mây trắng một màu,
- Trông vời cố quốc biết đâu là nhà.
- Lần lần tháng trọn ngày qua,
- Nỗi gần nào biết đường xa thế này.
- Lâm Tri từ thuở uyên bay,
- Buồng không thương kẻ tháng ngày chiếc thân.
- Mày ai trăng mới in ngần,
- Phần thừa hương cũ bội phần xót xa.
- Sen tàn cúc lại nở hoa,
- Sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân.
- Tìm đâu cho thấy cố nhân?
- Lấy câu vận mệnh khuây dần nhớ thương.
- Chạnh niềm nhớ cảnh gia hương,
- Nhớ quê chàng lại tìm đường thăm quê.
- Tiểu thư đón cửa giãi giề,
- Hàn huyên vừa cạn mọi bề gần xa.
- Nhà hương cao cuốn bức là,
- Buồng trong truyền gọi nàng ra lạy mừng.
- Bước ra một bước một dừng,
- Trông xa nàng đã tỏ chừng nẻo xa:
- Phải chăng nắng quáng đèn lòa,
- Rõ ràng ngồi đó chẳng là Thúc Sinh?
- Bây giờ tình mới rõ tình,
- Thôi thôi đã mắc vào vành chẳng sai.
- Chước đâu có chước lạ đời?
- Người đâu mà lại có người tinh ma?
- Rõ ràng thật lứa đôi ta,
- Làm ra con ở chúa nhà đôi nơi.
- Bề ngoài thơn thớt nói cười,
- Mà trong nham hiểm giết người không dao.
- Bây giờ đất thấp trời cao,
- Ăn làm sao nói làm sao bây giờ?
- Càng trông mặt càng ngẩn ngơ,
- Ruột tằm đòi đoạn như tơ rối bời.
- Sợ uy dám chẳng vâng lời,
- Cúi đầu nép xuống sân mai một chiều.
- Sinh đà phách lạc hồn siêu:
- Thương ơi chẳng phải nàng Kiều ở đây?
- Nhân làm sao đến thế này?
- Thôi thôi ta đã mắc tay ai rồi!
- Sợ quen dám hở ra lời,
- Không ngăn giọt ngọc sụt sùi nhỏ sa.
- Tiểu thư trông mặt hỏi tra:
- Mới về có việc chi mà động dong?
- Sinh rằng hiếu phục vừa xong,
- Suy lòng trắc dĩ đau lòng chung thiên.
- Khen rằng: Hiếu tử đã nên!
- Tẩy trần mượn chén giải phiền đêm thu.
- Vợ chồng chén tạc chén thù,
- Bắt nàng đứng chực trì hồ hai nơi.
- Bắt khoan bắt nhặt đến lời,
- Bắt quì tận mặt bắt mời tận tay.
- Sinh càng như dại như ngây,
- Giọt dài giọt ngắn chén đầy chén vơi.
- Ngảnh đi chợt nói chợt cười,
- Cáo say chàng đã giạm bài lảng ra.
- Tiểu thư vội thét: Con Hoa!
- Khuyên chàng chẳng cạn thì ta có đòn.
- Sinh càng nát ruột tan hồn,
- Chén mời phải ngậm bồ hòn ráo ngay.
- Tiểu thư cười nói tỉnh say,
- Chưa xong cuộc rượu lại bày trò chơi.
- Rằng: Hoa nô đủ mọi tài,
- Bản đàn thử dạo một bài chàng nghe.
- Nàng đà tán hoán tê mê,
- Vâng lời ra trước bình the vặn đàn.
- Bốn dây như khóc như than,
- Khiến người trên tiệc cũng tan nát lòng.
- Cùng chung một tiếng tơ đồng,
- Người ngoài cười nụ người trong khóc thầm.
- Giọt châu lã chã khôn cầm,
- Cúi đầu chàng những gạt thầm giọt Tương.
- Tiểu thư lại thét lấy nàng:
- Cuộc vui gảy khúc đoạn trường ấy chi?
- Sao chẳng biết ý tứ gì?
- Cho chàng buồn bã tội thì tại ngươi.
- Sinh càng thảm thiết bồi hồi,
- Vội vàng gượng nói gượng cười cho qua.
- Giọt rồng canh đã điểm ba,
- Tiểu thư nhìn mặt dường đà can tâm.
- Lòng riêng khấp khởi mừng thầm:
- Vui này đã bõ đau ngầm xưa nay.
- Sinh thì gan héo ruột đầy,
- Nỗi lòng càng nghĩ càng cay đắng lòng.
- Người vào chung gối loan phòng,
- Nàng ra tựa bóng đèn chong canh dài:
- Bây giờ mới rõ tăm hơi,
- Máu ghen đâu có lạ đời nhà ghen!
- Chước đâu rẽ thúy chia uyên,
- Ai ra đường nấy ai nhìn được ai.
- Bây giờ một vực một trời,
- Hết điều khinh trọng hết lời thị phi.
- Nhẹ như bấc nặng như chì,
- Gỡ cho ra nữa còn gì là duyên?
- Lỡ làng chút phận thuyền quyên,
- Bể sâu sóng cả có tuyền được vay?
- Một mình âm ỉ đêm chày,
- Đĩa dầu vơi nước mắt đầy năm canh.
- Sớm trưa hầu hạ đài doanh,
- Tiểu thư chạm mặt đè tình hỏi tra.
- Lựa lời nàng mới thưa qua:
- Phải khi mình lại xót xa nỗi mình.
- Tiểu thư hỏi lại Thúc Sinh:
- Cậy chàng tra lấy thực tình cho nao!
- Sinh đà rát ruột như bào,
- Nói ra chẳng tiện trông vào chẳng đang!
- Những e lại lụy đến nàng,
- Đánh liều mới sẽ lựa đường hỏi tra.
- Cúi đầu quỳ trước sân hoa,
- Thân cung nàng mới dâng qua một tờ.
- Diện tiền trình với Tiểu thư,
- Thoạt xem dường có ngẩn ngơ chút tình.
- Liền tay trao lại Thúc Sinh,
- Rằng: Tài nên trọng mà tình nên thương!
- Ví chăng có số giàu sang,
- Giá này dẫu đúc nhà vàng cũng nên!
- Bể trần chìm nổi thuyền quyên,
- Hữu tài thương nỗi vô duyên lạ đời!
- Sinh rằng: Thật có như lời,
- Hồng nhan bạc mệnh một người nào vay!
- Nghìn xưa âu cũng thế này,
- Từ bi âu liệu bớt tay mới vừa.
- Tiểu thư rằng: ý trong tờ,
- Rắp đem mệnh bạc xin nhờ cửa Không.
- Thôi thì thôi cũng chiều lòng,
- Cũng cho khỏi lụy trong vòng bước ra.
- Sẵn Quan Âm Các vườn ta,
- Có cây trăm thước, có hoa bốn mùa.
- Có cổ thụ, có sơn hồ,
- Cho nàng ra đó giữ chùa chép kinh.
- Tàng tàng trời mới bình minh,
- Hương hoa, ngũ cúng, sắm sanh lễ thường.
- Đưa nàng đến trước Phật đường,
- Tam qui, ngũ giới, cho nàng xuất gia.
- Áo xanh đổi lấy cà sa,
- Pháp danh lại đổi tên ra Trạc Tuyền.
- Sớm khuya sắm đủ dầu đèn,
- Xuân, Thu, cắt sẵn hai tên hương trà.
- Nàng từ lánh gót vườn hoa,
- Dường gần rừng tía, dường xa bụi hồng.
- Nhân duyên đâu lại còn mong,
- Khỏi điều thẹn phấn, tủi hồng thì thôi.
- Phật tiền thảm lấp sầu vùi,
- Ngày pho thủ tự, đêm nồi tâm hương.
- Cho hay giọt nước cành dương,
- Lửa lòng tưới tắt mọi đường trần duyên.
- Nâu sồng từ trở màu thiền,
- Sân thu trăng đã vài phen đứng đầu,
- Cửa thiền, then nhặt, lưới mau,
- Nói lời trước mặt, rời châu vắng người.
- Gác kinh viện sách đôi nơi,
- Trong gang tấc lại gấp mười quan san.
- Những là ngậm thở nuốt than,
- Tiểu thư phải buổi vấn an về nhà.
- Thừa cơ, sinh mới lẻn ra,
- Xăm xăm đến mé vườn hoa với nàng.
- Sụt sùi giở nỗi đoạn tràng,
- Giọt châu tầm tã đẫm tràng áo xanh:
- Đã cam chịu bạc với tình,
- Chúa xuân để tội một mình cho hoa!
- Thấp cơ thua trí đàn bà,
- Trông vào đau ruột nói ra ngại lời.
- Vì ta cho lụy đến người,
- Cát lầm ngọc trắng, thiệt đời xuân xanh!
- Quản chi lên thác xuống ghềnh,
- Cũng toan sống thác với tình cho xong.
- Tông đường chút chửa cam lòng,
- Nghiến răng bẻ một chữ đồng làm hai.
- Thẹn mình đá nát vàng phai,
- Trăm thân dễ chuộc một lời được sao?
- Nàng rằng: Chiếc bách sóng đào,
- Nổi chìm cũng mặc lúc nào rủi may!
- Chút thân quằn quại vũng lầy,
- Sống thừa còn tưởng đến rày nữa sao?
- Cũng liều một giọt mưa rào,
- Mà cho thiên hạ trông vào cũng hay!
- Xót vì cầm đã bén dây,
- Chẳng trăm năm cũng một ngày duyên ta.
- Liệu bài mở cửa cho ra,
- Ấy là tình nặng ấy là ân sâu!
- Sinh rằng: Riêng tưởng bấy lâu,
- Lòng người nham hiểm biết đâu mà lường.
- Nữa khi giông tố phũ phàng,
- Thiệt riêng đó cũng lại càng cực đây.
- Liệu mà xa chạy cao bay,
- Ái ân ta có ngần này mà thôi!
- Bây giờ kẻ ngược người xuôi,
- Biết bao giờ lại nối lời nước non?
- Dẫu rằng sông cạn đá mòn,
- Con tằm đến thác cũng còn vương tơ!
- Cùng nhau kể lể sau xưa,
- Nói rồi lại nói, lời chưa hết lời.
- Mặt trông tay chẳng nỡ rời,
- Hoa tì đã động tiếng người nẻo xa.
- Nhận ngừng, nuốt tủi, lảng ra,
- Tiểu thư đâu đã rẽ hoa bước vào.
- Cười cười, nói nói ngọt ngào,
- Hỏi: Chàng mới ở chốn nào lại chơi?
- Dối quanh Sinh mới liệu lời:
- Tìm hoa quá bước, xem người viết kinh.
- Khen rằng: Bút pháp đã tinh,
- So vào với thiếp Lan đình nào thua!
- Tiếc thay lưu lạc giang hồ,
- Nghìn vàng, thật cũng nên mua lấy tài!
- Thiền trà cạn chén hồng mai,
- Thong dong nối gót thư trai cùng về.
- Nàng càng e lệ ủ ê,
- Rỉ tai, hỏi lại hoa tì trước sau.
- Hoa rằng: Bà đã đến lâu,
- Rón chân đứng nép độ đâu nữa giờ.
- Rành rành kẽ tóc chân tơ,
- Mấy lời nghe hết đã dư tỏ tường.
- Bao nhiêu đoạn khổ, tình thương,
- Nỗi ông vật vã, nỗi nàng thở than.
- Ngăn tôi đứng lại một bên,
- Chán tai rồi mới bước lên trên lầu.
- Nghe thôi kinh hãi xiết đâu:
- Đàn bà thế ấy thấy âu một người!
- Ấy mới gan ấy mới tài,
- Nghĩ càng thêm nỗi sởn gai rụng rời!
- Người đâu sâu sắc nước đời,
- Mà chàng Thúc phải ra người bó tay!
- Thực tang bắt được dường này,
- Máu ghen ai cũng chau mày nghiến răng.
- Thế mà im chẳng đãi đằng,
- Chào mời vui vẻ nói năng dịu dàng!
- Giận dầu ra dạ thế thường,
- Cười dầu mới thực khôn lường hiểm sâu!
- Thân ta ta phải lo âu,
- Miệng hùm nọc rắn ở đâu chốn này!
- Ví chăng chắp cánh cao bay,
- Rào cây lâu cũng có ngày bẻ hoa!
- Phận bèo bao quản nước sa,
- Lênh đênh đâu nữa cũng là lênh đênh.
- Chỉn e quê khách một mình,
- Tay không chưa dễ tìm vành ấm no!
- Nghĩ đi nghĩ lại quanh co,
- Phật tiền sẵn có mọi đồ kim ngân.
- Bên mình giắt để hộ thân,
- Lần nghe canh đã một phần trống ba.
- Cất mình qua ngọn tường hoa,
- Lần đường theo bóng trăng tà về tây.
- Mịt mù dặm cát đồi cây,
- Tiếng gà điếm nguyệt dấu giày cầu sương.
- Canh khuya thân gái dặm trường,
- Phần e đường xá, phần thương dãi dầu!
- Trời đông vừa rạng ngàn dâu,
- Bơ vơ nào đã biết đâu là nhà!
- Chùa đâu trông thấy nẻo xa,
- Rành rành Chiêu Ẩn Am ba chữ bài.
- Xăm xăm gõ mái cửa ngoài,
- Trụ trì nghe tiếng, rước mời vào trong.
- Thấy màu ăn mặc nâu sồng,
- Giác Duyên sư trưởng lành lòng liền thương.
- Gạn gùng ngành ngọn cho tường,
- Lạ lùng nàng hãy tìm đường nói quanh:
- Tiểu thiền quê ở Bắc Kinh,
- Qui sư, qui Phật, tu hành bấy lâu.
- Bản sư rồi cũng đến sau,
- Dạy đưa pháp bảo sang hầu sư huynh.
- Rày vâng diện hiến rành rành,
- Chuông vàng khánh bạc bên mình giở ra.
- Xem qua sư mới dạy qua:
- Phải nơi Hằng Thủy là ta hậu tình.
- Chỉ e đường sá một mình,
- Ở đây chờ đợi sư huynh ít ngày.
- Gửi thân được chốn am mây,
- Muối dưa đắp đổi tháng ngày thong dong.
- Kệ kinh câu cũ thuộc lòng,
- Hương đèn việc cũ, trai phòng quen tay.
- Sớm khuya lá bối phướn mây,
- Ngọn đèn khêu nguyệt, tiếng chày nện sương.
- Thấy nàng thông tuệ khác thường,
- Sư càng nể mặt, nàng càng vững chân.
- Cửa thuyền vừa tiết cuối xuân,
- Bóng hoa đầy đất, vẻ ngân ngang trời.
- Gió quang mây tạnh thảnh thơi,
- Có người đàn việt lên chơi cửa Già.
- Giở đồ chuông khánh xem qua,
- Khen rằng: Khéo giống của nhà Hoạn nương!
- Giác Duyên thực ý lo lường,
- Đêm thanh mới hỏi lại nàng trước sau.
- Nghĩ rằng khôn nỗi giấu mầu,
- Sự mình nàng mới gót đầu bày ngay:
- Bây giờ sự đã dường này,
- Phận hèn dù rủi, dù may, tại người.
- Giác Duyên nghe nói rụng rời,
- Nửa thương, nửa sợ, bồi hồi chẳng xong.
- Rỉ tai nàng mới giãi lòng:
- Ở đây cửa Phật là không hẹp gì;
- E chăng những sự bất kỳ,
- Để nàng cho đến thế thì cũng thương!
- Lánh xa, trước liệu tìm đường,
- Ngồi chờ nước đến, nên đường còn quê!
- Có nhà họ Bạc bên kia,
- Am mây quen lối đi về dầu hương.
- Nhắn sang, dặn hết mọi đường,
- Dọn nhà hãy tạm cho nàng trú chân.
- Những mừng được chốn an thân,
- Vội vàng nào kịp tính gần tính xa.
- Nào ngờ cũng tổ bợm già,
- Bạc bà học với Tú bà đồng môn!
- Thấy nàng mặt phấn tươi son,
- Mừng thầm được mối bán buôn có lời.
- Hư không đặt để nên lời,
- Nàng đà nhớn nhác rụng rời lắm phen.
- Mụ càng xua đuổi cho liền,
- Lấy lời hung hiểm ép duyên Châu Trần.
- Rằng: Nàng muôn dặm một thân,
- Lại mang lấy tiếng dữ gần, lành xa.
- Khéo oan gia, của phá gia,
- Còn ai dám chứa vào nhà nữa đây!
- Kíp toan kiếm chốn xe dây,
- Không dưng chưa dễ mà bay đường trời!
- Nơi gần thì chẳng tiện nơi,
- Nơi xa thì chẳng có người nào xa.
- Này chàng Bạc Hạnh cháu nhà,
- Cùng trong thân thích ruột rà, chẳng ai.
- Cửa hàng buôn bán châu Thai,
- Thực thà có một, đơn sai chẳng hề.
- Thế nào nàng cũng phải nghe,
- Thành thân rồi sẽ liệu về châu Thai.
- Bấy giờ ai lại biết ai,
- Dầu lòng bể rộng sông dài thênh thênh.
- Nàng dù quyết chẳng thuận tình,
- Trái lời nẻo trước lụy mình đến sau.
- Nàng càng mặt ủ mày chau,
- Càng nghe mụ nói, càng đau như dần.
- Nghĩ mình túng đất, sẩy chân,
- Thế cùng nàng mới xa gần thở than:
- Thiếp như con én lạc đàn,
- Phải cung rày đã sợ làn cây cong!
- Cùng đường dù tính chữ tòng,
- Biết người, biết mặt, biết lòng làm sao?
- Nữa khi muôn một thế nào,
- Bán hùm, buôn sói, chắc vào lưng đâu?
- Dù ai lòng có sở cầu,
- Tâm mình xin quyết với nhau một lời.
- Chứng minh có đất, có Trời,
- Bấy giờ vượt bể ra khơi quản gì?
- Được lời mụ mới ra đi,
- Mách tin họ Bạc tức thì sắm sanh.
- Một nhà dọn dẹp linh đình,
- Quét sân, đặt trác, rửa bình, thắp nhang.
- Bạc sinh quì xuống vội vàng,
- Quá lời nguyện hết Thành hoàng, Thổ công.
- Trước sân lòng đã giãi lòng,
- Trong màn làm lễ tơ hồng kết duyên.
- Thành thân mới rước xuống thuyền,
- Thuận buồm một lá, xuôi miền châu Thai.
- Thuyền vừa đỗ bến thảnh thơi,
- Bạc sinh lên trước tìm nơi mọi ngày.
- Cũng nhà hành viện xưa nay,
- Cũng phường bán thịt, cũng tay buôn người.
- Xem người định giá vừa rồi,
- Mối hàng một, đã ra mười, thì buông.
- Mượn người thuê kiệu rước nường,
- Bạc đem mặt bạc, kiếm đường cho xa!
- Kiệu hoa đặt trước thềm hoa,
- Bên trong thấy một mụ ra vội vàng.
- Đưa nàng vào lạy gia đường,
- Cũng thần mày trắng, cũng phường lầu xanh!
- Thoắt trông nàng đã biết tình,
- Chim lồng khốn lẽ cất mình bay cao.
- Chém cha cái số hoa đào,
- Gỡ ra, rồi lại buộc vào như chơi!
- Nghĩ đời mà chán cho đời,
- Tài tình chi lắm, cho trời đất ghen!
- Tiếc thay nước đã đánh phèn,
- Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần!
- Hồng quân với khách hồng quần,
- Đã xoay đến thế, còn vần chửa tha.
- Lỡ từ lạc bước bước ra,
- Cái thân liệu những từ nhà liệu đi.
- Đầu xanh đã tội tình chi?
- Má hồng đến quá nửa thì chưa thôi.
- Biết thân chạy chẳng khỏi trời,
- Cũng liều mặt phấn cho rồi ngày xanh.
- Lần thu gió mát trăng thanh,
- Bỗng đâu có khách biên đình sang chơi,
- Râu hùm, hàm én, mày ngài,
- Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao.
- Đường đường một đấng anh hào,
- Côn quyền hơn sức lược thao gồm tài.
- Đội trời đạp đất ở đời,
- Họ Từ tên Hải, vốn người Việt đông.
- Giang hồ quen thú vẫy vùng,
- Gươm đàn nửa gánh, non sông một chèo.
- Qua chơi nghe tiếng nàng Kiều,
- Tấm lòng nhi nữ cùng xiêu anh hùng.
- Thiếp danh đưa đến lầu hồng,
- Hai bên cùng liếc hai lòng cùng ưa.
- Từ rằng: Tâm phúc tương cờ
- Phải người trăng gió vật vờ hay sao?
- Bấy lâu nghe tiếng má đào,
- Mắt xanh chẳng để ai vào có không?
- Một đời được mấy anh hùng,
- Bõ chi cá chậu, chim lồng mà chơi!
- Nàng rằng: Người dạy quá lời,
- Thân này còn dám xem ai làm thường!
- Chút riêng chọn đá thử vàng,
- Biết đâu mà gởi can tràng vào đâu?
- Còn như vào trước ra sau,
- Ai cho kén chọn vàng thau tại mình.
- Từ rằng: Lời nói hữu tình,
- Khiến người lại nhớ câu Bình Nguyên Quân.
- Lại đây xem lại cho gần,
- Phỏng tin được một vài phần hay không?
- Thưa rằng: Lượng cả bao dong,
- Tấn Dương được thấy mây rồng có phen.
- Rộng thương cỏ nội hoa hèn,
- Chút thân bèo bọt dám phiền mai sau!
- Nghe lời vừa ý gật đầu,
- Cười rằng: Tri kỷ trước sau mấy người!
- Khen cho con mắt tinh đời,
- Anh hùng đoán giữa trần ai mới già!
- Một lời đã biết tên ta,
- Muôn chung nghìn tứ cũng là có nhau!
- Hai bên ý hợp tâm đầu,
- Khi thân chẳng lọ là cầu mới thân!
- Ngỏ lời nói với băng nhân,
- Tiền trăm lại cứ nguyên ngân phát hoàn.
- Buồng riêng sửa chốn thanh nhàn,
- Đặt giường thất bảo, vây màn bát tiên.
- Trai anh hùng, gái thuyền nguyên,
- Phỉ nguyền sánh phượng, đẹp duyên cưỡi rồng.
- Nửa năm hương lửa đương nồng,
- Trượng phu thoắt đã động lòng bốn phương.
- Trông vời trời bể mênh mang,
- Thanh gươm, yên ngựa lên đàng thẳng rong.
- Nàng rằng: Phận gái chữ tòng,
- Chàng đi thiếp cũng quyết lòng xin đi!
- Từ rằng: Tâm phúc tương tri,
- Sao chưa thoát khỏi nữ nhi thường tình?
- Bao giờ mười vạn tinh binh,
- Tiếng chiêng dậy đất, bóng tinh rợp đường
- Làm cho rõ mặt phi thường,
- Bấy giờ ta sẽ rước nàng nghi gia,
- Bằng nay bốn bể không nhà,
- Theo càng thêm bận, biết là đi đâu?
- Đành lòng chờ đó ít lâu,
- Chầy chăng là một năm sau vội gì?
- Quyết lời rứt áo ra đi,
- Cánh bằng tiện gió cất lìa dậm khơi.
- Nàng thì chiếc bóng song mai,
- Đêm thâu đằng đẵng, nhặt cài then mây.
- Sân rêu chẳng vẽ dấu giầy,
- Cỏ cao hơn thước, liễu gầy vài phân.
- Đoái thương muôn dặm tử phần
- Hồn quê theo ngọn mây Tần xa xa;
- Xót thay huyên cỗi xuân già,
- Tấm lòng thương nhớ, biết là có nguôi.
- Chốc là mười mấy năm trời,
- Còn ra khi đã da mồi tóc sương.
- Tiếc thay chút nghĩa cũ càng,
- Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng!
- Duyên em dù nối chỉ hồng,
- May ra khi đã tay bồng tay mang.
- Tấc lòng cố quốc tha hương,
- Đường kia nỗi nọ ngổn ngang bời bời.
- Cánh hồng bay bổng tuyệt vời,
- Đã mòn con mắt phương trời đăm đăm.
- Đêm ngày luống những âm thầm,
- Lửa binh đâu đã ầm ầm một phương,
- Ngất trời sát khí mơ màng,
- Đầy sông kình ngạc, chật đường giáp binh.
- Người quen kẻ thuộc chung quanh
- Nhủ nàng hãy tạm lánh mình một nơi.
- Nàng rằng: Trước đã hẹn lời,
- Dẫu trong nguy hiểm dám rời ước xưa.
- Còn đương dùng dắng ngẩn ngơ
- Mái ngoài đã thấy bóng cờ tiếng loa.
- Giáp binh kéo đến quanh nhà,
- Đồng thanh cùng gửi: nào là phu nhân?
- Hai bên mười vị tướng quân,
- Đặt gươm, cởi giáp, trước sân khấu đầu.
- Cung nga, thể nữ nối sau,
- Rằng: Vâng lệnh chỉ rước chầu vu qui.
- Sẵn sàng phượng liễn loan nghi,
- Hoa quan phấp phới hà y rỡ ràng.
- Dựng cờ, nổi trống lên đàng,
- Trúc tơ nổi trước, kiệu vàng theo sau.
- Hoả bài tiền lộ ruổi mau,
- Nam đình nghe động trống chầu đại doanh.
- Kéo cờ lũy, phát súng thành,
- Từ công ra ngựa, thân nghênh cửa ngoài.
- Rỡ mình, là vẻ cân đai,
- Hãy còn hàm én mày ngài như xưa.
- Cười rằng: Cá nước duyên ưa,
- Nhớ lời nói những bao giờ hay không?
- Anh hùng mới biết anh hùng,
- Rầy xem phỏng đã cam lòng ấy chưa?
- Nàng rằng: Chút phận ngây thơ,
- Cũng may dây cát được nhờ bóng cây.
- Đến bây giờ mới thấy đây,
- Mà lòng đã chắc những ngày một hai.
- Cùng nhau trông mặt cả cười,
- Dan tay về chốn trướng mai tự tình.
- Tiệc bày thưởng tướng khao binh
- Om thòm trống trận, rập rình nhạc quân.
- Vinh hoa bõ lúc phong trần,
- Chữ tình ngày lại thêm xuân một ngày.
- Trong quân có lúc vui vầy,
- Thong dong mới kể sự ngày hàn vi:
- Khi Vô Tích, khi Lâm Tri,
- Nơi thì lừa đảo, nơi thì xót thương.
- Tấm thân rày đã nhẹ nhàng,
- Chút còn ân oán đôi đàng chưa xong.
- Từ Công nghe nói thủy chung,
- Bất bình nổi trận đùng đùng sấm vang.
- Nghiêm quân tuyển tướng sẵn sàng,
- Dưới cờ một lệnh vội vàng ruổi sao.
- Ba quân chỉ ngọn cờ đào,
- Đạo ra Vô Tích, đạo vào Lâm Tri,
- Mấy người phụ bạc xưa kia,
- Chiếu danh tầm nã bắt về hỏi tra.
- Lại sai lệnh tiễn truyền qua,
- Giữ giàng họ Thúc một nhà cho yên.
- Mụ quản gia, vãi Giác Duyên,
- Cũng sai lệnh tiễn đem tin rước mời.
- Thệ sư kể hết mọi lời,
- Lòng lòng cũng giận, người người chấp uy!
- Đạo trời báo phục chỉn ghê,
- Khéo thay! Một mẻ tóm về đầy nơi,
- Quân trung gươm lớn áo dài,
- Vệ trong thị lập, cơ ngoài song phi.
- Sẵn sàng tề chỉnh uy nghi,
- Bác đồng chật đất, tinh kỳ rợp sân.
- Trướng hùm mở giữa trung quân,
- Từ Công sánh với phu nhân cùng ngồi.
- Tiên nghiêm trống chửa dứt hồi
- Điểm danh trước dẫn chực ngoài cửa viên.
- Từ rằng: ân, oán hai bên,
- Mặc nàng xử quyết báo đền cho minh
- Nàng rằng: Nhờ cậy uy linh,
- Hãy xin báo đáp ân tình cho phu.
- Báo ân rồi sẽ trả thù.
- Từ rằng: Việc ấy phó cho mặc nàng.
- Cho gươm mời đến Thúc lang,
- Mặt như chàm đổ, mình giường giẽ run.
- Nàng rằng: Nghĩa trọng nghìn non,
- Lâm Tri người cũ, chàng còn nhớ không?
- Sâm Thương chẳng vẹn chữ tòng,
- Tại ai, há dám phụ lòng cố nhân?
- Gấm trăm cuốn bạc nghìn cân,
- Tạ lòng dễ xứng, báo ân gọi là!
- Vợ chàng quỷ quái tinh ma,
- Phen này kẻ cắp bà già gặp nhau!
- Kiến bò miệng chén chưa lâu,
- Mưu sâu cũng trả nghĩa sâu cho vừa.
- Thúc Sinh trông mặt bấy giờ,
- Mồ hôi chàng đã như mưa ướt đầm.
- Lòng riêng mừng sợ khôn cầm,
- Sợ thay mà lại mừng thầm cho ai.
- Mụ già, sư trưởng thứ hai,
- Thoắt đưa đến trước vội mời lên trên:
- Dắt tay mở mặt cho nhìn:
- Hoa Nô kia với Trạc Tuyền cũng tôi.
- Nhớ khi lỡ bước xẩy vời,
- Non vàng chưa dễ đền bồi tấm thương.
- Nghìn vàng gọi chút lễ thường,
- Mà lòng phiếu mẫu mấy vàng cho cân?
- Hai người, trông mặt tần ngần,
- Nửa phần khiếp sợ, nửa phần mừng vui.
- Nàng rằng: Xin hãy dốn ngôi,
- Xem cho rõ mặt, biết tôi báo thù!
- Kíp truyền chư tướng hiến phù,
- Lại đem các tích phạm tù hậu tra.
- Dưới cờ, gươm tuốt nắp ra,
- Chính danh thủ phạm tên là Hoạn Thư.
- Thoạt trông nàng đã chào thưa:
- Tiểu thư cũng có bây giờ đến đây?
- Đàn bà dễ có mấy tay,
- Đời xưa mấy mặt đời này mấy gan?
- Dễ dàng là thói hồng nhan,
- Càng cay nghiệt lắm càng oan trái nhiều!
- Hoạn Thư hồn lạc phách xiêu,
- Khấu đầu dưới trướng, liệu điều kêu ca.
- Rằng: Tôi chút dạ đàn bà,
- Ghen tuông thì cũng người ta thường tình,
- Nghĩ cho khi gác viết kinh,
- Với khi khỏi cửa dứt tình chẳng theo.
- Lòng riêng riêng những kính yêu;
- Chồng chung, chưa dễ ai chiều cho ai.
- Trót lòng gây việc chông gai,
- Còn nhờ lượng bể thương bài nào chăng?
- Khen cho: Thật đã nên rằng,
- Khôn ngoan đến mực nói năng phải lời,
- Tha ra thì cũng may đời,
- Làm ra thì cũng ra người nhỏ nhen.
- Đã lòng tri quá thì nên,
- Truyền quân lệnh xuống trường tiền tha ngay.
- Tạ lòng lạy trước sân may,
- Cửa viên lại dắt một dây dẫn vào,
- Nàng rằng: Lồng lộng trời cao,
- Hại nhân, nhân hại sự nào tại ta?
- Trước là Bạc Hạnh, Bạc Bà,
- Bên là Ưng, Khuyển, bên là Sở Khanh.
- Tú Bà cùng Mã Giám Sinh,
- Các tên tội ấy đáng tình còn sao?
- Lệnh quân truyền xuống nội đao,
- Thề sao thì lại cứ sao gia hình,
- Máu rơi thịt nát tan tành,
- Ai ai trông thấy hồn kinh phách rời.
- Cho hay muôn sự tại trời,
- Phụ người, chẳng bõ khi người phụ ta!
- Mấy người bạc ác tinh ma,
- Mình làm mình chịu kêu mà ai thương.
- Ba quân đông mặt pháp trường,
- Thanh thiên, bạch nhật rõ ràng cho coi.
- Việc nàng báo phục vừa rồi,
- Giác Duyên vội vã gởi lời từ qui.
- Nàng rằng: Thiên tải nhất thì,
- Cố nhân đã dễ mấy khi bàn hoàn.
- Rồi đây bèo hợp mây tan,
- Biết đâu hạc nội mây ngàn là đâu!
- Sư rằng: Cũng chẳng bao lâu,
- Trong năm năm lại gặp nhau đó mà.
- Nhớ ngày hành cước phương xa,
- Gặp sư Tam Hợp vốn là tiên tri.
- Bảo cho hội ngộ chi kỳ,
- Năm nay là một nữa thì năm năm.
- Mới hay tiền định chẳng lầm,
- Đã tin điều trước ắt nhằm việc sau.
- Còn nhiều ân ái với nhau,
- Cơ duyên nào đã hết đâu vội gì?
- Nàng rằng: Tiền định tiên tri,
- Lời sư đã dạy ắt thì chẳng sai.
- Họa bao giờ có gặp người,
- Vì tôi cậy hỏi một lời chung thân.
- Giác Duyên vâng dặn ân cần,
- Tạ từ thoắt đã dời chân cõi ngoài.
- Nàng từ ân oán rạch ròi,
- Bể oan dường đã vơi vơi cạnh lòng.
- Tạ ân lạy trước Từ công:
- Chút thân bồ liễu nào mong có rày!
- Trộm nhờ sấm sét ra tay,
- Tấc riêng như cất gánh đầy đổ đi!
- Chạm xương chép dạ xiết chi,
- Dễ đem gan óc đền nghì trời mây!
- Từ rằng: Quốc sĩ xưa nay,
- Chọn người tri kỷ một ngày được chăng?
- Anh hùng tiếng đã gọi rằng,
- Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha!
- Huống chi việc cũng việc nhà,
- Lọ là thâm tạ mới là tri ân.
- Xót nàng còn chút song thân,
- Bấy nay kẻ Việt người Tần cách xa.
- Sao cho muôn dặm một nhà,
- Cho người thấy mặt là ta cam lòng.
- Vội truyền sửa tiệc quân trung,
- Muôn binh nghìn tướng hội đồng tẩy oan.
- Thừa cơ trúc chẻ ngói tan,
- Binh uy từ ấy sấm ran trong ngoài.
- Triều đình riêng một góc trời,
- Gồm hai văn võ rạch đôi sơn hà.
- Đòi phen gió quét mưa sa,
- Huyện thành đạp đổ năm tòa cõi nam.
- Phong trần mài một lưỡi gươm,
- Những loài giá áo túi cơm sá gì!
- Nghênh ngang một cõi biên thùy,
- Thiếu gì cô quả, thiếu gì bá vương!
- Trước cờ ai dám tranh cường,
- Năm năm hùng cứ một phương hải tần.
- Có quan tổng đốc trọng thần,
- Là Hồ Tôn Hiến kinh luân gồm tài.
- Đẩy xe vâng chỉ đặc sai,
- Tiện nghi bát tiểu việc ngoài đổng nhung.
- Biết Từ là đấng anh hùng,
- Biết nàng cũng dự quân trung luận bàn.
- Đóng quân làm chước chiêu an,
- Ngọc vàng gấm vóc sai quan thuyết hàng.
- Lại riêng một lễ với nàng,
- Hai tên thể nữ ngọc vàng nghìn cân.
- Tin vào gởi trước trung quân,
- Từ công riêng hãy mười phân hồ đồ.
- Một tay gây dựng cơ đồ,
- Bấy lâu bể Sở sông Ngô tung hoành!
- Bó thân về với triều đình,
- Hàng thần lơ láo phận mình ra đâu?
- Áo xiêm ràng buộc lấy nhau,
- Vào luồn ra cúi công hầu mà chi?
- Sao bằng riêng một biên thùy,
- Sức này đã dễ làm gì được nhau?
- Chọc trời khuấy nước mặc dầu,
- Dọc ngang nào biết trên đầu có ai?
- Nàng thời thật dạ tin người,
- Lễ nhiều nói ngọt nghe lời dễ xiêu.
- Nghĩ mình mặt nước cánh bèo,
- Đã nhiều lưu lạc lại nhiều gian truân.
- Bằng nay chịu tiếng vương thần,
- Thênh thênh đường cái thanh vân hẹp gì!
- Công tư vẹn cả hai bề,
- Dần dà rồi sẽ liệu về cố hương.
- Cũng ngôi mệnh phụ đường đường,
- Nở nang mày mặt rỡ ràng mẹ cha.
- Trên vì nước dưới vì nhà,
- Một là đắc hiếu hai là đắc trung.
- Chẳng hơn chiếc bách giữa dòng,
- E dè sóng vỗ hãi hùng cỏ hoa.
- Nhân khi bàn bạc gần xa,
- Thừa cơ nàng mới bàn ra nói vào.
- Rằng: Trong Thánh trạch dồi dào,
- Tưới ra đã khắp thấm vào đã sâu.
- Bình thành công đức bấy lâu,
- Ai ai cũng đội trên đầu xiết bao.
- Ngẫm từ gây việc binh đao,
- Đống xương Vô định đã cao bằng đầu.
- Làm chi để tiếng về sau,
- Nghìn năm ai có khen đâu Hoàng Sào!
- Sao bằng lộc trọng quyền cao,
- Công danh ai dứt lối nào cho qua?
- Nghe lời nàng nói mặn mà,
- Thế công Từ mới trở ra thế hàng.
- Chỉnh nghi tiếp sứ vội vàng,
- Hẹn kỳ thúc giáp quyết đường giải binh.
- Tin lời thành hạ yêu minh,
- Ngọn cờ ngơ ngác trống canh trễ tràng.
- Việc binh bỏ chẳng giữ giàng,
- Vương sư dòm đã tỏ tường thực hư.
- Hồ công quyết kế thừa cơ,
- Lễ tiên binh hậu khắc cờ tập công.
- Kéo cờ chiêu phủ tiên phong,
- Lễ nghi dàn trước bác đồng phục sau.
- Từ công hờ hững biết đâu,
- Đại quan lễ phục ra đầu cửa viên.
- Hồ công ám hiệu trận tiền,
- Ba bề phát súng bốn bên kéo cờ.
- Đương khi bất ý chẳng ngờ,
- Hùm thiêng khi đã sa cơ cũng hèn!
- Tử sinh liều giữa trận tiền,
- Dạn dầy cho biết gan liền tướng quân!
- Khí thiêng khi đã về thần,
- Nhơn nhơn còn đứng chôn chân giữa vòng!
- Trơ như đá vững như đồng,
- Ai lay chẳng chuyển ai rung chẳng dời.
- Quan quân truy sát đuổi dài.
- Ầm ầm sát khí ngất trời ai đang.
- Trong hào ngoài lũy tan hoang,
- Loạn quân vừa dắt tay nàng đến nơi.
- Trong vòng tên đá bời bời,
- Thấy Từ còn đứng giữa trời trơ trơ.
- Khóc rằng: Trí dũng có thừa,
- Bởi nghe lời thiếp nên cơ hội này!
- Mặt nào trông thấy nhau đây?
- Thà liều sống thác một ngày với nhau!
- Dòng thu như dội cơn sầu,
- Dứt lời nàng cũng gieo đầu một bên.
- Lạ thay oan khí tương triền!
- Nàng vừa phục xuống Từ liền ngã ra.
- Quan quân kẻ lại người qua,
- Xót nàng sẽ lại vực ra dần dần.
- Đem vào đến trước trung quân,
- Hồ công thấy mặt ân cần hỏi han.
- Rằng: Nàng chút phận hồng nhan,
- Gặp cơn binh cách nhiều nàn cũng thương!
- Đã hay thành toán miếu đường,
- Giúp công cũng có lời nàng mới nên.
- Bây giờ sự đã vẹn tuyền,
- Mặc lòng nghĩ lấy muốn xin bề nào?
- Nàng càng giọt ngọc tuôn dào,
- Ngập ngừng mới gửi thấp cao sự lòng.
- Rằng: Từ là đấng anh hùng,
- Dọc ngang trời rộng vẫy vùng bể khơi!
- Tin tôi nên quá nghe lời,
- Đem thân bách chiến làm tôi triều đình.
- Ngỡ là phu quý phụ vinh,
- Ai ngờ một phút tan tành thịt xương!
- Năm năm trời bể ngang tàng,
- Đem mình đi bỏ chiến trường như không.
- Khéo khuyên kể lấy làm công,
- Kể bao nhiêu lại đau lòng bấy nhiêu!
- Xét mình công ít tội nhiều,
- Sống thừa tôi đã nên liều mình tôi!
- Xin cho tiện thổ một doi,
- Gọi là đắp điếm cho người tử sinh.
- Hồ công nghe nói thương tình,
- Truyền cho cảo táng di hình bên sông.
- Trong quân mở tiệc hạ công,
- Xôn xao tơ trúc hội đồng quân quan.
- Bắt nàng thị yến dưới màn,
- Dở say lại ép cung đàn nhặt tâu.
- Một cung gió thảm mưa sầu,
- Bốn dây nhỏ máu năm đầu ngón tay!
- Ve ngâm vượn hót nào tày,
- Lọt tai Hồ cũng nhăn mày rơi châu.
- Hỏi rằng: Này khúc ở đâu?
- Nghe ra muôn oán nghìn sầu lắm thay!
- Thưa rằng: Bạc mệnh khúc này,
- Phổ vào đàn ấy những ngày còn thơ.
- Cung cầm lựa những ngày xưa,
- Mà gương bạc mệnh bây giờ là đây!
- Nghe càng đắm ngắm càng say,
- Lạ cho mặt sắt cũng ngây vì tình!
- Dạy rằng: Hương lửa ba sinh,
- Dây loan xin nối cầm lành cho ai.
- Thưa rằng: Chút phận lạc loài,
- Trong mình nghĩ đã có người thác oan.
- Còn chi nữa cánh hoa tàn,
- Tơ lòng đã dứt dây đàn Tiểu Lân.
- Rộng thương còn mảnh hồng quần,
- Hơi tàn được thấy gốc phần là may!
- Hạ công chén đã quá say,
- Hồ công đến lúc rạng ngày nhớ ra.
- Nghĩ mình phương diện quốc gia,
- Quan trên nhắm xuống người ta trông vào.
- Phải tuồng trăng gió hay sao,
- Sự này biết tính thế nào được đây?
- Công nha vừa buổi rạng ngày,
- Quyết tình Hồ mới đoán ngay một bài.
- Lệnh quan ai dám cãi lời,
- Ép tình mới gán cho người thổ quan.
- Ông tơ thực nhẽ đa đoan!
- Xe tơ sao khéo vơ quàng vơ xiên?
- Kiệu hoa áp thẳng xuống thuyền,
- Lá màn rủ thấp ngọn đèn khêu cao.
- Nàng càng ủ liễu phai đào,
- Trăm phần nào có phần nào phần tươi?
- Đành thân cát lấp sóng vùi,
- Cướp công cha mẹ thiệt đời thông minh!
- Chân trời mặt bể lênh đênh,
- Nắm xương biết gởi tử sinh chốn nào,
- Duyên đâu ai dứt tơ đào,
- Nợ đâu ai đã dắt vào tận tay!
- Thân sao thân đến thế này?
- Còn ngày nào cũng dư ngày ấy thôi!
- Đã không biết sống là vui,
- Tấm thân nào biết thiệt thòi là thương!
- Một mình cay đắng trăm đường,
- Thôi thì nát ngọc tan vàng thì thôi!
- Mảnh trăng đã gác non đoài,
- Một mình luống những đứng ngồi chưa xong.
- Triều đâu nổi tiếng đùng đùng,
- Hỏi ra mới biết rằng sông Tiền đường.
- Nhớ lời thần mộng rõ ràng,
- Này thôi hết kiếp đoạn trường là đây!
- Đạm Tiên nàng nhé có hay!
- Hẹn ta thì đợi dưới này rước ta.
- Dưới đèn sẵn bức tiên hoa,
- Một thiên tuyệt bút gọi là để sau.
- Cửa bồng vội mở rèm châu,
- Trời cao sông rộng một màu bao la.
- Rằng: Từ công hậu đãi ta,
- Chút vì việc nước mà ra phụ lòng.
- Giết chồng mà lại lấy chồng,
- Mặt nào còn đứng ở trong cõi đời?
- Thôi thì một thác cho rồi,
- Tấm lòng phó mặc trên trời dưới sông!
- Trông vời con nước mênh mông,
- Đem mình gieo xuống giữa dòng Trường Giang.
- Thổ quan theo vớt vội vàng,
- Thời đà đắm ngọc chìm hương mất rồi!
- Thương thay cũng một kiếp người,
- Hại thay mang lấy sắc tài làm chi!
- Những là oan khổ lưu ly,
- Chờ cho hết kiếp còn gì là thân!
- Mười lăm năm bấy nhiêu lần,
- Làm gương cho khách hồng quần thử soi!
- Đời người đến thế thì thôi,
- Trong cơ âm cực dương hồi khốn hay.
- Mấy người hiếu nghĩa xưa nay,
- Trời làm chi đến lâu ngày càng thương!
- Giác Duyên từ tiết giã nàng,
- Đeo bầu quảy níp rộng đường vân du.
- Gặp bà Tam Hợp đạo cô,
- Thong dong hỏi hết nhỏ to sự nàng:
- Người sao hiếu nghĩa đủ đường,
- Kiếp sao rặt những đoạn trường thế thôi?
- Sư rằng: Phúc họa đạo trời,
- Cỗi nguồn cũng ở lòng người mà ra.
- Có trời mà cũng tại ta,
- Tu là cõi phúc tình là dây oan.
- Thúy Kiều sắc sảo khôn ngoan,
- Vô duyên là phận hồng nhan đã đành,
- Lại mang lấy một chữ tình,
- Khư khư mình buộc lấy mình vào trong.
- Vậy nên những chốn thong dong,
- Ở không yên ổn ngồi không vững vàng.
- Ma đưa lối quỷ dẫn đường,
- Lại tìm những chốn đoạn trường mà đi.
- Hết nạn ấy đến nạn kia,
- Thanh lâu hai lượt thanh y hai lần.
- Trong vòng giáo dựng gươm trần,
- Kề răng hùm sói gởi thân tôi đòi.
- Giữa dòng nước dẫy sóng dồi,
- Trước hàm rồng cá gieo mồi thuỷ tinh.
- Oan kia theo mãi với tình,
- Một mình mình biết một mình mình hay.
- Làm cho sống đọa thác đầy,
- Đoạn trường cho hết kiếp này mới thôi!
- Giác Duyên nghe nói rụng rời:
- Một đời nàng nhé thương ôi còn gì!
- Sư rằng: Song chẳng hề chi,
- Nghiệp duyên cân lại nhắc đi còn nhiều.
- Xét trong tội nghiệp Thúy Kiều,
- Mắc điều tình ái khỏi điều tà dâm,
- Lấy tình thâm trả nghĩa thâm,
- Bán mình đã động hiếu tâm đến trời!
- Hại một người cứu muôn người,
- Biết đường khinh trọng biết lời phải chăng.
- Thửa công đức ấy ai bằng?
- Túc khiên đã rửa lâng lâng sạch rồi!
- Khi nên trời cũng chiều người,
- Nhẹ nhàng nợ trước đền bồi duyên sau.
- Giác Duyên dù nhớ nghĩa nhau,
- Tiền đường thả một bè lau rước người.
- Trước sau cho vẹn một lời,
- Duyên ta mà cũng phúc trời chi không!
- Giác Duyên nghe nói mừng lòng,
- Lân la tìm thú bên sông Tiền đường,
- Đánh tranh chụm nóc thảo đường,
- Một gian nước biếc mây vàng chia đôi.
- Thuê năm ngư phủ hai người,
- Đóng thuyền chực bến kết chài giăng sông.
- Một lòng chẳng quản mấy công,
- Khéo thay gặp gỡ cũng trong chuyển vần!
- Kiều từ gieo xuống duềnh ngân,
- Nước xuôi bỗng đã trôi dần tận nơi.
- Ngư ông kéo lưới vớt người,
- Ngẫm lời Tam Hợp rõ mười chẳng ngoa!
- Trên mui lướt mướt áo là,
- Tuy dầm hơi nước chưa lòa bóng gương.
- Giác Duyên nhận thật mặt nàng,
- Nàng còn thiêm thiếp giấc vàng chưa phai.
- Mơ màng phách quế hồn mai,
- Đạm Tiên thoắt đã thấy người ngày xưa.
- Rằng: Tôi đã có lòng chờ,
- Mất công mười mấy năm thừa ở đây.
- Chị sao phận mỏng phúc dày,
- Kiếp xưa đã vậy lòng này dễ ai!
- Tâm thành đã thấu đến trời,
- Bán mình là hiếu cứu người là nhân.
- Một niềm vì nước vì dân,
- Âm công cất một đồng cân đã già!
- Đoạn trường sổ rút tên ra,
- Đoạn trường thơ phải đưa mà trả nhau.
- Còn nhiều hưởng thụ về lâu,
- Duyên xưa tròn trặn phúc sau dồi dào!
- Nàng nghe ngơ ngẩn biết sao,
- Trạc Tuyền! nghe tiếng gọi vào bên tai.
- Giật mình thoắt tỉnh giấc mai,
- Bâng khuâng nào đã biết ai mà nhìn.
- Trong thuyền nào thấy Đạm Tiên,
- Bên mình chỉ thấy Giác Duyên ngồi kề.
- Thấy nhau mừng rỡ trăm bề,
- Dọn thuyền mới rước nàng về thảo lư.
- Một nhà chung chạ sớm trưa,
- Gió trăng mát mặt muối dưa chay lòng.
- Bốn bề bát ngát mênh mông,
- Triều dâng hôm sớm mây lồng trước sau.
- Nạn xưa trút sạch lầu lầu,
- Duyên xưa chưa dễ biết đâu chốn này.
- Nỗi nàng tai nạn đã đầy,
- Nỗi chàng Kim Trọng bấy chầy mới thương.
- Từ ngày muôn dặm phù tang,
- Nửa năm ở đất Liêu dương lại nhà.
- Vội sang vườn Thúy dò la,
- Nhìn phong cảnh cũ nay đà khác xưa.
- Đầy vườn cỏ mọc lau thưa,
- Song trăng quạnh quẽ vách mưa rã rời.
- Trước sau nào thấy bóng người,
- Hoa đào năm ngoái còn cười gió đông.
- Xập xè én liệng lầu không,
- Cỏ lan mặt đất rêu phong dấu giày.
- Cuối tường gai góc mọc đầy,
- Đi về này những lối này năm xưa.
- Chung quanh lặng ngắt như tờ,
- Nỗi niềm tâm sự bây giờ hỏi ai?
- Láng giềng có kẻ sang chơi,
- Lân la sẽ hỏi một hai sự tình.
- Hỏi ông ông mắc tụng đình,
- Hỏi nàng nàng đã bán mình chuộc cha.
- Hỏi nhà nhà đã dời xa,
- Hỏi chàng Vương với cùng là Thúy Vân.
- Đều là sa sút khó khăn,
- May thuê viết mướn kiếm ăn lần hồi.
- Điều đâu sét đánh lưng trời,
- Thoắt nghe chàng thoắt rụng rời xiết bao!
- Vội han di trú nơi cao,
- Đánh đường chàng mới tìm vào tận nơi.
- Nhà tranh vách đất tả tơi,
- Lau treo rèm nát trúc cài phên thưa.
- Một sân đất cỏ dầm mưa,
- Càng ngao ngán nỗi càng ngơ ngẩn đường!
- Đánh liều lên tiếng ngoài tường,
- Chàng Vương nghe tiếng vội vàng chạy ra.
- Dắt tay vội rước vào nhà,
- Mái sau viên ngoại ông bà ra ngay.
- Khóc than kể hết niềm tây:
- Chàng ôi biết nỗi nước này cho chưa?
- Kiều nhi phận mỏng như tờ,
- Một lời đã lỗi tóc tơ với chàng!
- Gặp cơn gia biến lạ dường,
- Bán mình nó phải tìm đường cứu cha.
- Dùng dằng khi bước chân ra,
- Cực trăm nghìn nỗi dặn ba bốn lần.
- Trót lời hẹn với lang quân,
- Mượn con em nó Thúy Vân thay lời.
- Gọi là trả chút nghĩa người,
- Sầu này dằng dặc muôn đời chưa quên!
- Kiếp này duyên đã phụ duyên,
- Dạ đài còn biết sẽ đền lai sinh.
- Mấy lời ký chú đinh ninh,
- Ghi lòng để dạ cất mình ra đi.
- Phận sao bạc bấy Kiều nhi!
- Chàng Kim về đó con thì đi đâu?
- Ông bà càng nói càng đau,
- Chàng càng nghe nói càng dàu như dưa.
- Vật mình vẫy gió tuôn mưa,
- Dầm dề giọt ngọc thẫn thờ hồn mai!
- Đau đòi đoạn ngất đòi thôi,
- Tỉnh ra lại khóc khóc rồi lại mê.
- Thấy chàng đau nỗi biệt ly,
- Nhẫn ngừng ông mới vỗ về giải khuyên:
- Bây giờ ván đã đóng thuyền,
- Đã đành phận bạc khôn đền tình chung!
- Quá thương chút nghĩa đèo bòng,
- Nghìn vàng thân ấy dễ hòng bỏ sao?
- Dỗ dành khuyên giải trăm chiều,
- Lửa phiền càng dập càng khêu mối phiền.
- Thề xưa giở đến kim hoàn,
- Của xưa lại giở đến đàn với hương.
- Sinh càng trông thấy càng thương.
- Gan càng tức tối ruột càng xót xa.
- Rằng: Tôi trót quá chân ra,
- Để cho đến nỗi trôi hoa dạt bèo.
- Cùng nhau thề thốt đã nhiều,
- Những điều vàng đá phải điều nói không!
- Chưa chăn gối cũng vợ chồng,
- Lòng nào mà nỡ dứt lòng cho đang?
- Bao nhiêu của mấy ngày đàng,
- Còn tôi tôi một gặp nàng mới thôi!
- Nỗi thương nói chẳng hết lời,
- Tạ từ sinh mới sụt sùi trở ra.
- Vội về sửa chốn vườn hoa,
- Rước mời viên ngoại ông bà cùng sang.
- Thần hôn chăm chút lễ thường,
- Dưỡng thân thay tấm lòng nàng ngày xưa.
- Đinh ninh mài lệ chép thơ,
- Cắt người tìm tõi đưa tờ nhắn nhe.
- Biết bao công mướn của thuê,
- Lâm thanh mấy độ đi về dặm khơi.
- Người một nơi hỏi một nơi,
- Mênh mông nào biết bể trời nơi nao?
- Sinh càng thảm thiết khát khao,
- Như nung gan sắt như bào lòng son.
- Ruột tằm ngày một héo don,
- Tuyết sương ngày một hao mòn hình ve.
- Thẩn thờ lúc tỉnh lúc mê,
- Máu theo nước mắt hồn lìa chiêm bao.
- Xuân huyên lo sợ biết bao,
- Quá ra khi đến thế nào mà hay!
- Vội vàng sắm sửa chọn ngày,
- Duyên Vân sớm đã se dây cho chàng.
- Người yểu điệu kẻ văn chương,
- Trai tài gái sắc xuân đương vừa thì,
- Tuy rằng vui chữ vu quy,
- Vui nào đã cất sầu kia được nào!
- Khi ăn ở lúc ra vào,
- Càng âu duyên mới càng dào tình xưa.
- Nỗi nàng nhớ đến bao giờ,
- Tuôn châu đòi trận vò tơ trăm vòng.
- Có khi vắng vẻ thư phòng,
- Đốt lò hương giở phím đồng ngày xưa.
- Bẻ bai rủ rỉ tiếng tơ,
- Trầm bay nhạt khói gió đưa lay rèm.
- Dường như bên nóc trước thềm,
- Tiếng Kiều đồng vọng bóng xiêm mơ màng,
- Bởi lòng tạc đá ghi vàng,
- Tưởng nàng nên lại thấy nàng về đây.
- Những là phiền muộn đêm ngày,
- Xuân thu biết đã đổi thay mấy lần?
- Chế khoa gặp hội trường văn.
- Vương, Kim cùng chiếm bảng xuân một ngày.
- Cửa trời rộng mở đường mây,
- Hoa chào ngõ hạnh hương bay dặm phần.
- Chàng Vương nhớ đến xa gần,
- Sang nhà Chung lão tạ ân chu tuyền.
- Tình xưa ân trả nghĩa đền,
- Gia thân lại mới kết duyên Châu Trần.
- Kim từ nhẹ bước thanh vân,
- Nỗi nàng càng nghĩ xa gần càng thương.
- Ấy ai dặn ngọc thề vàng,
- Bây giờ kim mã ngọc đường với ai?
- Ngọn bèo chân sóng lạc loài,
- Nghĩ mình vinh hiển thương người lưu ly.
- Vâng ra ngoại nhậm Lâm truy,
- Quan san nghìn dặm thê nhi một đoàn.
- Cầm đường ngày tháng thanh nhàn,
- Sớm khuya tiếng hạc tiếng đàn tiêu dao.
- Phòng xuân trướng rủ hoa đào,
- Nàng Vân nằm bỗng chiêm bao thấy nàng.
- Tỉnh ra mới rỉ cùng chàng,
- Nghe lời chàng cũng hai đường tin nghi.
- Họ Lâm thanh với Lâm truy,
- Khác nhau một chữ hoặc khi có lầm.
- Trong cơ thanh khí tương tầm,
- Ở đây hoặc có giai âm chăng là?
- Thăng đường chàng mới hỏi tra,
- Họ Đô có kẻ lại già thưa lên:
- Sự này đã ngoại mười niên,
- Tôi đà biết mặt biết tên rành rành.
- Tú bà cùng Mã Giám sinh,
- Đi mua người ở Bắc kinh đưa về.
- Thúy Kiều tài sắc ai bì,
- Có nghề đàn lại đủ nghề văn thơ.
- Kiên trinh chẳng phải gan vừa,
- Liều mình thế ấy phải lừa thế kia.
- Phong trần chịu đã ê chề,
- Tơ duyên sau lại xe về Thúc lang.
- Phải tay vợ cả phũ phàng,
- Bắt về Vô tích toan đường bẻ hoa.
- Rứt mình nàng phải trốn ra,
- Chẳng may lại gặp một nhà Bạc kia.
- Thoắt buôn về thoắt bán đi,
- Mây trôi bèo nổi thiếu gì là nơi!
- Bỗng đâu lại gặp một người,
- Hơn đời trí dũng nghiêng trời uy linh.
- Trong tay mười vạn tinh binh,
- Kéo về đóng chật một thành Lâm truy.
- Tóc tơ các tích mọi khi,
- Oán thì trả oán ân thì trả ân.
- Đã nên có nghĩa có nhân,
- Trước sau trọn vẹn xa gần ngợi khen.
- Chưa từng được họ được tên,
- Sự này hỏi Thúc sinh viên mới tường.
- Nghe lời đô nói rõ ràng,
- Tức thì đưa thiếp mời chàng Thúc sinh.
- Nỗi nàng hỏi hết phân minh,
- Chồng con đâu tá tính danh là gì?
- Thúc rằng: Gặp buổi loạn ly,
- Trong quân tôi hỏi thiếu gì tóc tơ.
- Đại vương tên Hải họ Từ,
- Đánh quen trăm trận sức dư muôn người
- Gặp nàng khi ở châu Thai,
- Lạ gì quốc sắc thiên tài phải duyên.
- Vẫy vùng trong bấy nhiêu niên,
- Làm nên động địa kinh thiên đùng đùng.
- Đại quân đồn đóng cõi đông,
- Về sau chẳng biết vân mồng làm sao.
- Nghe tường ngành ngọn tiêu hao,
- Lòng riêng chàng luống lao đao thẫn thờ.
- Xót thay chiếc lá bơ vơ,
- Kiếp trần biết giũ bao giờ cho xong?
- Hoa trôi nước chảy xuôi dòng,
- Xót thân chìm nỗi đau lòng hợp tan!
- Lời xưa đã lỗi muôn vàn,
- Mảnh hương còn đó phím đàn còn đây,
- Đàn cầm khéo ngẩn ngơ dây,
- Lửa hương biết có kiếp này nữa thôi?
- Bình bồng còn chút xa xôi,
- Đỉnh chung sao nỡ ăn ngồi cho an!
- Rắp mong treo ấn từ quan,
- Mấy sông cũng lội mấy ngàn cũng pha.
- Dấn mình trong án can qua,
- Vào sinh ra tử họa là thấy nhau.
- Nghĩ điều trời thẳm vực sâu,
- Bóng chim tăm cá biết đâu mà nhìn!
- Những là nấn ná đợi tin,
- Nắng mưa biết đã mấy phen đổi dời
- Năm mây bỗng thấy chiếu trời,
- Khâm ban sắc chỉ đến nơi rành rành.
- Kim thì cải nhậm Nam bình,
- Chàng Vương cũng cải nhậm thành Châu dương.
- Sắm xanh xe ngựa vội vàng,
- Hai nhà cùng thuận một đường phó quan.
- Xảy nghe thế giặc đã tan,
- Sóng êm Phúc kiến lửa tàn Chiếc giang.
- Được tin Kim mới rủ Vương,
- Tiện đường cùng lại tìm nàng sau xưa.
- Hàng Châu đến đó bây giờ,
- Thật tin hỏi được tóc tơ rành rành.
- Rằng: Ngày hôm nọ giao binh,
- Thất cơ Từ đã thu linh trận tiền.
- Nàng Kiều công cả chẳng đền,
- Lệnh quan lại bắt ép duyên thổ tù.
- Nàng đà gieo ngọc trầm châu,
- Sông Tiền đường đó ấy mồ hồng nhan!
- Thương ôi! không hợp mà tan,
- Một nhà vinh hiển riêng oan một nàng!
- Chiêu hồn thiết vị lễ thường,
- Giải oan lập một đàn tràng bên sông.
- Ngọn triều non bạc trùng trùng,
- Vời trông còn tưởng cánh hồng lúc gieo.
- Tình thâm bể thảm lạ điều,
- Nào hồn tinh vệ biết theo chốn nào?
- Cơ duyên đâu bỗng lạ sao,
- Giác Duyên đâu bỗng tìm vào đến nơi.
- Trông lên linh vị chữ bài,
- Thất kinh mới hỏi: Những người đâu ta?
- Với nàng thân thích gần xa,
- Người còn sao bỗng làm ma khóc người?
- Nghe tin ngơ ngác rụng rời,
- Xúm quanh kể lể rộn lời hỏi tra:
- Này chồng này mẹ này cha,
- Này là em ruột này là em dâu.
- Thật tin nghe đã bấy lâu,
- Pháp sư dạy thế sự đâu lạ thường!
- Sư rằng: Nhân quả với nàng,
- Lâm truy buổi trước Tiền đường buổi sau.
- Khi nàng gieo ngọc trầm châu,
- Đón nhau tôi đã gặp nhau rước về,
- Cùng nhau nương cửa bồ đề,
- Thảo am đó cũng gần kề chẳng xa.
- Phật tiền ngày bạc lân la,
- Đăm đăm nàng cũng nhớ nhà khôn khuây.
- Nghe tin nở mặt nở mày,
- Mừng nào lại quá mừng này nữa chăng?
- Từ phen chiếc lá lìa rừng,
- Thăm tìm luống những liệu chừng nước mây.
- Rõ ràng hoa rụng hương bay,
- Kiếp sau họa thấy kiếp này hẳn thôi.
- Minh dương đôi ngả chắc rồi,
- Cõi trần mà lại thấy người cửu nguyên!
- Cùng nhau lạy tạ Giác Duyên,
- Bộ hành một lũ theo liền một khi.
- Bẻ lau vạch cỏ tìm đi,
- Tình thâm luống hãy hồ nghi nửa phần.
- Quanh co theo dải giang tân,
- Khỏi rừng lau đã tới sân Phật đường.
- Giác Duyên lên tiếng gọi nàng,
- Buồng trong vội dạo sen vàng bước ra.
- Trông xem đủ mặt một nhà:
- Xuân già còn khỏe huyên già còn tươi.
- Hai em phương trưởng hòa hai,
- Nọ chàng Kim đó là người ngày xưa!
- Tưởng bây giờ là bao giờ,
- Rõ ràng mở mắt còn ngờ chiêm bao!
- Giọt châu thánh thót quẹn bào,
- Mừng mừng tủi tủi xiết bao là tình!
- Huyên già dưới gối gieo mình,
- Khóc than mình kể sự tình đầu đuôi:
- Từ con lưu lạc quê người,
- Bèo trôi sóng vỗ chốc mười lăm năm!
- Tính rằng sông nước cát lầm,
- Kiếp này ai lại còn cầm gặp đây!
- Ông bà trông mặt cầm tay,
- Dung quang chẳng khác chi ngày bước ra.
- Bấy chầy dãi nguyệt dầu hoa,
- Mười phần xuân có gầy ba bốn phần.
- Nỗi mừng biết lấy chi cân?
- Lời tan hợp chuyện xa gần thiếu đâu!
- Hai em hỏi trước han sau,
- Đứng trông chàng cũng trở sầu làm tươi.
- Quây nhau lạy trước Phật đài,
- Tái sinh trần tạ lòng người từ bi.
- Kiệu hoa giục giã tức thì,
- Vương ông dạy rước cùng về một nơi.
- Nàng rằng: Chút phận hoa rơi,
- Nửa đời nếm trải mọi mùi đắng cay.
- Tính rằng mặt nước chân mây,
- Lòng nào còn tưởng có rày nữa không?
- Được rày tái thế tương phùng.
- Khát khao đã thỏa tấm lòng lâu nay!
- Đã đem mình bỏ am mây,
- Tuổi này gởi với cỏ cây cũng vừa
- Mùi thiền đã bén muối dưa,
- Màu thiền ăn mặc đã ưa nâu sồng.
- Sự đời đã tắt lửa lòng,
- Còn chen vào chốn bụi hồng làm chi!
- Dở dang nào có hay gì,
- Đã tu tu trót quá thì thì thôi!
- Trùng sinh ân nặng bể trời,
- Lòng nào nỡ dứt nghĩa người ra đi?
- Ông rằng: Bỉ thử nhất thì,
- Tu hành thì cũng phải khi tòng quyền.
- Phải điều cầu Phật cầu Tiên,
- Tình kia hiếu nọ ai đền cho đây?
- Độ sinh nhờ đức cao dày,
- Lập am rồi sẽ rước thầy ở chung.
- Nghe lời nàng cũng chiều lòng,
- Giã sư giã cảnh đều cùng bước ra.
- Một nhà về đến quan nha,
- Đoàn viên vội mở tiệc hoa vui vầy.
- Tàng tàng chén cúc dở say,
- Đứng lên Vân mới giãi bày một hai.
- Rằng: Trong tác hợp cơ trời.
- Hai bên gặp gỡ một lời kết giao.
- Gặp cơn bình địa ba đào,
- Vậy đem duyên chị buộc vào cho em.
- Cũng là phận cải duyên kim,
- Cũng là máu chảy ruột mềm chớ sao?
- Những là rày ước mai ao,
- Mười lăm năm ấy biết bao nhiêu tình!
- Bây giờ gương vỡ lại lành,
- Khuôn thiêng lừa lọc đã dành có nơi.
- Còn duyên may lại còn người,
- Còn vầng trăng bạc còn lời nguyền xưa.
- Quả mai ba bảy đương vừa,
- Đào non sớm liệu xe tơ kịp thì.
- Dứt lời nàng vội gạt đi:
- Sự muôn năm cũ kể chi bây giờ?
- Một lời tuy có ước xưa,
- Xét mình dãi gió dầu mưa đã nhiều.
- Nói càng hổ thẹn trăm chiều,
- Thà cho ngọn nước thủy triều chảy xuôi!
- Chàng rằng: Nói cũng lạ đời,
- Dẫu lòng kia vậy còn lời ấy sao?
- Một lời đã trót thâm giao,
- Dưới dày có đất trên cao có trời!
- Dẫu rằng vật đổi sao dời,
- Tử sinh phải giữ lấy lời tử sinh!
- Duyên kia có phụ chi tình,
- Mà toan sẻ gánh chung tình làm hai?
- Nàng rằng: Gia thất duyên hài,
- Chút lòng ân ái ai ai cũng lòng.
- Nghĩ rằng trong đạo vợ chồng,
- Hoa thơm phong nhị trăng vòng tròn gương.
- Chữ trinh đáng giá nghìn vàng,
- Đuốc hoa chẳng thẹn với chàng mai xưa.
- Thiếp từ ngộ biến đến giờ.
- Ong qua bướm lại đã thừa xấu xa.
- Bấy chầy gió táp mưa sa.
- Mấy trăng cũng khuyết mấy hoa cũng tàn.
- Còn chi là cái hồng nhan,
- Đã xong thân thế còn toan nỗi nào?
- Nghĩ mình chẳng hổ mình sao,
- Dám đem trần cấu dự vào bố kinh!
- Đã hay chàng nặng vì tình,
- Trông hoa đèn chẳng thẹn mình lắm ru!
- Từ rày khép cửa phòng thu,
- Chẳng tu thì cũng như tu mới là!
- Chàng dù nghĩ đến tình xa,
- Đem tình cầm sắt đổi ra cầm cờ.
- Nói chi kết tóc xe tơ,
- Đã buồn cả ruột mà dơ cả đời!
- Chàng rằng: Khéo nói nên lời,
- Mà trong lẽ phải có người có ta!
- Xưa nay trong đạo đàn bà,
- Chữ trinh kia cũng có ba bảy đường,
- Có khi biến có khi thường,
- Có quyền nào phải một đường chấp kinh.
- Như nàng lấy hiếu làm trinh,
- Bụi nào cho đục được mình ấy vay?
- Trời còn để có hôm nay,
- Tan sương đầu ngõ vén mây giữa trời.
- Hoa tàn mà lại thêm tươi,
- Trăng tàn mà lại hơn mười rằm xưa.
- Có điều chi nữa mà ngờ,
- Khách qua đường để hững hờ chàng Tiêu!
- Nghe chàng nói đã hết điều,
- Hai thân thì cũng quyết theo một bài.
- Hết lời khôn lẽ chối lời,
- Cúi đầu nàng những vắn dài thở than.
- Nhà vừa mở tiệc đoàn viên,
- Hoa soi ngọn đuốc hồng chen bức là.
- Cùng nhau giao bái một nhà,
- Lễ đà đủ lễ đôi đà xứng đôi.
- Động phòng dìu dặt chén mồi,
- Bâng khuâng duyên mới ngậm ngùi tình xưa.
- Những từ sen ngó đào tơ,
- Mười lăm năm mới bây giờ là đây!
- Tình duyên ấy hợp tan này,
- Bi hoan mấy nỗi đêm chầy trăng cao.
- Canh khuya bức gấm rủ thao,
- Dưới đèn tỏ rạng má đào thêm xuân.
- Tình nhân lại gặp tình nhân,
- Hoa xưa ong cũ mấy phân chung tình.
- Nàng rằng: Phận thiếp đã đành,
- Có làm chi nữa cái mình bỏ đi!
- Nghĩ chàng nghĩa cũ tình ghi,
- Chiều lòng gọi có xướng tùy mảy may.
- Riêng lòng đã thẹn lắm thay,
- Cũng đà mặt dạn mày dày khó coi!
- Những như âu yếm vành ngoài,
- Còn toan mở mặt với người cho qua.
- Lại như những thói người ta,
- Vớt hương dưới đất bẻ hoa cuối mùa.
- Khéo là giở nhuốc bày trò,
- Còn tình đâu nữa là thù đấy thôi!
- Người yêu ta xấu với người,
- Yêu nhau thì lại bằng mười phụ nhau!
- Cửa nhà dù tính về sau,
- Thì còn em đó lọ cầu chị đây.
- Chữ trinh còn một chút này,
- Chẳng cầm cho vững lại giày cho tan!
- Còn nhiều ân ái chan chan,
- Hay gì vầy cánh hoa tàn mà chơi?
- Chàng rằng: Gắn bó một lời,
- Bỗng không cá nước chim trời lỡ nhau.
- Xót người lưu lạc bấy lâu,
- Tưởng thề thốt nặng nên đau đớn nhiều!
- Thương nhau sinh tử đã liều,
- Gặp nhau còn chút bấy nhiêu là tình.
- Chừng xuân tơ liễu còn xanh,
- Nghĩ rằng chưa thoát khỏi vành ái ân.
- Gương trong chẳng chút bụi trần,
- Một lời quyết hẳn muôn phần kính thêm!
- Bấy lâu đáy bể mò kim,
- Là nhiều vàng đá phải tìm trăng hoa?
- Ai ngờ lại họp một nhà,
- Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm!
- Nghe lời sửa áo cài trâm,
- Khấu đầu lạy tạ cao thâm nghìn trùng:
- Thân tàn gạn đục khơi trong,
- Là nhờ quân tử khác lòng người ta.
- Mấy lời tâm phúc ruột rà,
- Tương tri dường ấy mới là tương tri!
- Chở che đùm bọc thiếu chi,
- Trăm năm danh tiết cũng vì đêm nay!
- Thoắt thôi tay lại cầm tay,
- Càng yêu vì nết càng say vì tình.
- Thêm nến giá nối hương bình,
- Cùng nhau lại chuốc chén quỳnh giao hoan.
- Tình xưa lai láng khôn hàn,
- Thong dong lại hỏi ngón đàn ngày xưa.
- Nàng rằng: Vì mấy đường tơ,
- Lầm người cho đến bây giờ mới thôi!
- Ăn năn thì sự đã rồi!
- Nể lòng người cũ vâng lời một phen.
- Phím đàn dìu dặt tay tiên,
- Khói trầm cao thấp tiếng huyền gần xa.
- Khúc đâu đầm ấm dương hòa,
- Ấy là hồ điệp hay là Trang sinh.
- Khúc đâu êm ái xuân tình,
- Ấy hồn Thục đế hay mình đỗ quyên?
- Trong sao châu nhỏ duềnh quyên,
- Ấm sao hạt ngọc Lam điền mới đông!
- Lọt tai nghe suốt năm cung,
- Tiếng nào là chẳng não nùng xôn xao.
- Chàng rằng: Phổ ấy tay nào,
- Xưa sao sầu thảm nay sao vui vầy?
- Tẻ vui bởi tại lòng này,
- Hay là khổ tận đến ngày cam lai?
- Nàng rằng: Ví chút nghề chơi,
- Đoạn trường tiếng ấy hại người bấy lâu!
- Một phen tri kỷ cùng nhau,
- Cuốn dây từ đấy về sau cũng chừa.
- Chuyện trò chưa cạn tóc tơ,
- Gà đà gáy sáng trời vừa rạng đông.
- Tình riêng chàng lại nói sòng,
- Một nhà ai cũng lạ lùng khen lao.
- Cho hay thục nữ chí cao,
- Phải người tối mận sớm đào như ai?
- Hai tình vẹn vẽ hòa hai,
- Chẳng trong chăn gối cũng ngoài cầm thơ.
- Khi chén rượu khi cuộc cờ,
- Khi xem hoa nở khi chờ trăng lên.
- Ba sinh đã phỉ mười nguyền,
- Duyên đôi lứa cũng là duyên bạn bầy.
- Nhớ lời lập một am mây,
- Khiến người thân thích rước thầy Giác Duyên.
- Đến nơi đóng cửa cài then,
- Rêu trùm kẻ ngạch cỏ len mái nhà,
- Sư đà hái thuốc phương xa,
- Mây bay hạc lánh biết là tìm đâu?
- Nặng vì chút nghĩa bấy lâu,
- Trên am cứ giữ hương dầu hôm mai.
- Một nhà phúc lộc gồm hai,
- Ngàn năm dằng dặc quan giai lần lần.
- Thừa gia chẳng hết nàng Vân,
- Một cây cù mộc một sân quế hòe.
- Phong lưu phú quý ai bì,
- Vườn xuân một cửa để bia muôn đời
- Ngẫm hay muôn sự tại trời,
- Trời kia đã bắt làm người có thân.
- Bắt phong trần phải phong trần,
- Cho thanh cao mới được phần thanh cao.
- Có đâu thiên vị người nào,
- Chữ tài chữ mệnh dồi dào cả hai,
- Có tài mà cậy chi tài,
- Chữ tài liền với chữ tai một vần.
- Đã mang lấy nghiệp vào thân,
- Cũng đừng trách lẫn trời gần trời xa.
- Thiện căn ở tại lòng ta,
- Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài.
- Lời quê chắp nhặt dông dài,
- Mua vui cũng được một vài trống canh.